Chương 3

Bàn tay đang xoa đầu ta hơi khựng lại, vị cha tiện nghi ho khan một miếng, mở miệng nói, “Hồi điện Văn Đức, chuẩn bị yến tiệc.” Sau đó nói thêm, “Chuẩn bị nhiều điểm tâm một chút.”

Oa!

Ta vui vẻ lắc lắc chân!

Cha tiện nghi ôm ta một đường tới điện Văn Đức.

Trên bàn bày không ít cao lương mỹ vị, ta vừa nhìn đã chảy nước miếng ròng ròng.

Một chiếc khăn tay giúp ta lau đi vệt nước trên cằm, lúc này ta mới định thần trở lại.

Hoàng thượng đặt ta trên ghế, mà nội thị Trần Lương Phụ đang giúp ta lau tay.

[Trời ạ, Trần Lương Phụ lau tay cho ta!!! Ta đang bay trên trời sao?!]

Đây chính là nội thị được Hoàng thượng tín nhiệm nhất!

Hoàng thượng ho khan một tiếng, nhận lấy khăn đích thân lau tay cho ta.

[A a a a a!!! Phụ hoàng!!!] Ta kích động đến nhất thời thất ngữ.

Hoàng thượng đột nhiên bật cười, ta nghi hoặc lén nhìn người.

[Hoàng thượng quả thật rất giống lời đồn, hỉ nộ vô thường.]

“Mau nếm thử xem, hương vị không tệ.”

Cuối cùng cũng nghe được những lời này, ta nhanh chóng cầm một khối điểm tâm, dưới ánh mắt kinh ngạc của Hoàng thượng và Trần Lương Phụ mà nhét hết vào “khuôn miệng anh đào nhỏ nhắn”.

“Từ từ thôi, không ai tranh với con cả.”

Ta gật gật đầu, tốc độ ăn lại không chậm đi chút nào. Ta vốn chính là một người hảo ngọt, không được ăn đồ ngọt sẽ ủ rũ cả ngày. Mãi mới được ăn nhiều điểm tâm như vậy, ta không ăn sạch vụn bánh trên đĩa đã là rất tôn trọng người cha tiện lợi này rồi.

[Không biết lát nữa có được gói lại mang về không, haiz, ăn xong bữa này rồi, không biết tới khi nào mới có dịp tiếp theo!]

Hoàng thượng nhíu mày, thấp giọng nói với Trần Lương Phụ mấy câu, Trần Lương Phụ lập tức khom người lui xuống.

Ta ăn một hồi, phát hiện Hoàng thượng không có ý định đυ.ng đũa, đành nén đau lòng gắp khối quế hoa cao mà ta cảm thấy ngon miệng nhất đặt vào bát của người.

[Khối quế hoa cao cuối cùng, vĩnh biệt ngươi! Oa oa!]

Hoàng thượng hình như đang nhịn cười, dùng đôi tay cao quý của người bẻ khối quế hoa cao thành hai nửa, một nửa nhét vào miệng ta, “Ăn xong nửa khối này không nên ăn thêm nữa, không tốt cho bụng nhỏ.” Nói xong liền tự mình ăn nốt nửa khối còn lại.

Mặc dù ta không muốn, nhưng biết người nói không sai, cẩn thận nhai nuốt nốt nửa khối quế hoa cao liền ngoan ngoãn ngồi yên.

Hoàng thượng có vẻ rất vừa lòng với sự ngoan ngoãn của ta, “Hôm nay là sinh thần của con, muốn được tặng món quà gì?”

Ánh mắt ta sáng rực lên, trong lòng vui đến nở hoa, nhưng vẫn kiên trì không dám nói, “Được dùng thiện cùng Phụ hoàng đã là món quà lớn nhất của nữ nhi rồi.”