Chương 17

Lư Hủ mua bánh bao xong, để ý thấy hôm nay các thương nhân thuê lều để bán hàng đều tập trung đông đúc ở khu vực nhà kho, hai cái lều lớn nhất hình như đang nhận hàng gì đó.

Lư Hủ cắn bánh bao rau, hỏi ông chủ: "Đại thúc, bên kia thu gì vậy?"

Ông chủ: "Lương thực."

Lư Hủ kinh ngạc nói: “Bây giờ mà thu lương?” Lúc này chưa đến mùa thu hoạch nên không ai có nhiều lúa gạo dư thừa, vậy thì ai sẽ bán lúa gạo chứ?

Hơn nữa, vụ thu hoạch mùa hè sắp đến gần, đó mới là mùa thu hoạch thực sự, có người không chờ nổi sao?

Lư Hủ tự hỏi: "Có họa ở đâu à?"

Ông chủ lắc đầu, "Không nghe nói."

Dựa vào kiến

thức cổ đại cỏn con của y và ký ức của nguyên thân Lư Hủ, Lư Hủ vắt óc suy nghĩ, cuối cùng đưa ra cách giải thích duy nhất mà y có thể nghĩ ra ——chiến tranh!

Ông chủ tiệm bánh bao lo lắng xoa mặt, nhưng cũng không nói nhiều.

Lư Hủ cầm cái sọt trên tay nhìn kỹ, vừa mới đi tới bên cạnh lều, liền nghe thấy có người kêu to: "Này bán ốc, lại đây."

Lư Hủ xách sọt đi tới, thấy trên bàn có nửa bao ốc đồng. Người chưởng quầy toàn thân vận bộ quần áo bằng lụa vừa mới mua 5 chén ốc của y đang ngồi chia cho mọi người ăn.

Nghe thấy động tĩnh, kho thóc phái người đi gọi Lư Hủ. Thấy bọn họ đều cao lớn vạm vỡ, hơn nữa khẩu âm không phải người địa phương, Lư Hủ càng thêm chắc chắn suy đoán của mình. Bọn họ nếm ốc trước rồi mua hẳn nửa vại thay vì yêu cầu Lư Hủ múc ra chén, sau đó trực tiếp đưa cho y nửa lượng bạc.

Tiềnnn! Lư Hủ âm thầm thở phào nhẹ nhõm, xem ra bọn họ rất văn minh, vừa rồi còn sợ bọn họ ăn xong không trả tiền.

Lư Hủ mạnh dạn hỏi: “Lần sau ngài còn tới đây thu thóc không?”

Người cầm đầu kêu người phân chia ốc đồng, "Không, trong nhà các ngươi có lương thực dư không? Gọi người tới bán, 5000 văn một thạch."

(*) Thạch: đơn vị trọng lượng thời xưa, bằng 120 cân, tương đương với 120 pound thời nay ( ~55kg )

Lư Hủ sửng sốt.

Bây giờ một cân gạo trắng chỉ có 50 văn. Ở đây bọn họ chủ yếu sản xuất lúa mì, mỗi năm giá cả mỗi tăng nhưng tối đa một thạch cũng chỉ có 4000 văn!

Lư Hủ lắc đầu, "Nhà ta chỉ có hai mẫu ruộng, lương thực dự trữ cũng không có, ngài có thu đậu không?"

Tuy rằng nhà y không có lương thực nhưng nhà tam thúc, tứ thúc có nha! Đặc biệt là các loại đậu.

Đối phương trầm ngâm chốc lát, "Thu, ngươi là người thôn nào?"

Lư Hủ đáp: "Thôn Lư gia."

Đối phương gật đầu, "Ngày mai ta ở lại thêm một ngày, kêu những người bán lương thực trong thôn của ngươi tới đây tìm ta."

Lư Hủ: "Được."

Lư Hủ rao hàng ở bến tàu một hồi, đến khi đáy còn sót lại một lớp ốc thì đem sọt đến chỗ công nhân dỡ hàng, hỏi bọn họ có mua hay không.

Bốc vác, chuyển hàng ở bến tàu chỉ kiếm được 30 văn tiền công mỗi ngày, ai chịu chi thì mua bánh bao chay ở tiệm bánh bao, còn phần lớn đều là mang theo bánh bột ngô hay màn thầu từ nhà để ăn cho qua bữa cơm trưa, ai cũng tiếc rẻ không muốn bỏ tiền ra để ăn món ốc xào này.

Sức tiêu thụ của người bình thường trong thị trấn cũng chỉ như thế, ngay cả chưởng quầy hiệu thuốc cũng là lần đầu tiên mua do nó mới mẻ, lâu ngày cũng sẽ không mua liền một lúc năm chén.

Lư Hủ suy nghĩ một chút, gấp lá sậy thành một cái túi nhỏ, đề nghị: "Một chén chưa được 3 túi, một túi chỉ có hai văn, các ngươi ăn không?"

Có người bị thuyết phục, "Nếm thử một chút được không?"

“Được.” Lư Hủ cho bọn hắn mỗi người hai con.

Màn thầu nhai khô không dễ nuốt, bọn họ nếm xong quả nhiên thấy rất ngon liền trả tiền mua một túi đầy, có người nhờ Lư Hủ gói một chén mang về nhà cho con.

Lư Hủ bán xong, chỉ còn lại một ít, y mang sọt trên lưng quay lại hiệu thuốc để chia cho Nhan Quân Tề ăn.

Buổi trưa ít người, Nhan Quân Tề chỉ bán thêm được một chiếc chiếu.

Lư Hủ lấy hai cái bánh bao bọc lá sen từ trong khung đưa cho Nhan Quân Tề, bánh nhân thịt bẻ ra mỗi người một nửa, bánh bao chay cũng đưa cho Nhan Quân Tề, "Ta ăn cái bánh bao kia, cái này cho ngươi."

Nhan Quân Tề muốn trả tiền nhưng Lư Hủ không lấy, Nhan Quân Tề ngẫm nghĩ một hồi liền bẻ nửa cái bánh bao chay đưa cho Lư Hủ, Lư Hủ nhận lấy ăn ngon lành.

Y mua bánh bao cũng vì muốn nếm thử bánh bao nhân thịt giá 5 văn và bánh bao chay giá 2 văn có mùi vị ra sao. Nói thật, bánh bao này còn tệ hơn nhiều so với bánh bao mà bà nội y làm. Mà so với giá, Lư Hủ cảm thấy một chén ốc đồng chỉ bán 5 văn quả thật đã lỗ nặng.

Sau buổi trưa, Nhan Quân Tề lại bán thêm một chiếc chiếu nữa, còn lại hai chiếc cậu không định bán. Lư Hủ đến hiệu thuốc mua một ít gia vị như hoa tiêu, hồi hương..v..v.. Bình thường có người hầm thịt làm nước sốt cũng sẽ cho các loại gia vị và thảo mộc nên chưởng quầy cũng không thấy lạ cho lắm.

Hai người vác hai chiếc chiếu còn lại ra bến tàu bán mỗi chiếc 50 văn, sau đó thoải mái đi mua dầu và muối.

Giá muối từ 50 văn tăng lên 60 văn, dầu từ 100 tăng lên 120, Lư Hủ cắn răng mua hai cân muối, một cân dầu, một cân rượu rẻ tiền nhất giá 20 văn, một bình dấm 15 văn, hai cân nước tương 30 văn. Số tiền vừa đến tay chưa kịp nóng lại tiêu hết, y càng cảm thấy mình bán ốc bị lỗ.

Nhan Quân Tề mua muối và một gói đường mạch nha cho em trai, rồi cùng Lư Hủ đến hiệu sách mua giấy và mực.

Loại giấy xấu nhất dày mỏng không đều, có chỗ còn bị thủng lỗ chỗ, giá 200 văn một xấp, loại mực kém nhất giá 300 văn một thỏi, giấy cân đối hơn một chút giá 500 văn, mực loại một giá một lạng, còn những loại có thêm hương thơm thì giá hơn mười lạng bạc một thỏi!

Vẻ mặt Lư Hủ không chút thay đổi thầm tính toán, bao nhiêu phần ốc đồng mới đổi được một khối mực? Chả trách Nhan Quân Tề phải lấy nhánh cây viết chữ trong sân.

Lúc về nhà lại đi ngang qua bến tàu, Lư Hủ đến quầy cá mặc cả, mua một thau lớn cá nhỏ với giá 20 văn, con lớn nhất chưa đến nửa thước nhưng dù sao thịt vẫn là thịt, mang về nhà hầm nhừ xương ăn với dưa muối cũng ngon!