Chương 36: Bị nhắm tới

Vừa rồi La Thận có nghe thấy tiếng ồn ào, nhưng có vẻ việc không liên quan đến nha môn nên hắn không muốn quản, mà có muốn quản cũng không được, không ngờ tên tiểu tử kia lại nhận ra hắn.

Hắn cẩn thận nhìn tới nhìn lui, đột nhiên nhận ra, "Ngươi là tiểu tử nhà Lư Cát."

“Là ta.” Lư Hủ khom người hành lễ: “Nhờ có La đại ca giúp đỡ, ta mới có thể tìm được phụ thân.”

La Thần gật đầu.

Lư Hủ không cố tình nói bừa để vơ lấy quan hệ. Cha Lư Hủ và huynh đệ trong tộc của hắn cùng tham gia lao dịch đào kênh rồi gặp nạn. Theo lẽ thường nếu lao dịch gặp chuyện ngoài ý muốn, bị vùi lấp ngay tại chỗ hoặc bị lũ lụt cuốn đi thì việc tìm được xác hay không cũng xem như tùy duyên, nếu tìm không thấy thì cứ tùy tiện làm nghi thức chiêu hồn ở bờ sông xem như an ủi là được.

Nhưng tộc nhân La Thận nhiều, hắn lại là quan sai, tộc nhân thấy không ai tìm thi thể thì bí mật chạy về Quan Dương tìm La Thận khóc lóc kể lể. La Thận sợ tộc nhân tự mình trốn việc đi tìm sẽ bị hạch tội, nghĩ đi nghĩ lại liền tìm lý do vì dân quên mình, hướng huyện lệnh cầu tình, mới đem thi thể lao dịch Quan Dương trở về.

Nhờ vậy, Lư Hủ và Nhan Quân Tề mới có thể đi theo Lí chính tìm người. Chính La Thận đã dẫn đầu vào thời điểm đó.

Khi đó người ngựa rối tinh rối mù, y không có dịp nào để nói chuyện với La Thận, nhưng La Thận vẫn nhận ra y!

Thật ra Lư Hủ không biết, cha y cùng đội với tộc nhân của La Thận. Tộc đệ của hắn còn nhỏ, Lư Cát lại nhớ thương nhi tử, yêu ai yêu cả đường đi lối về, thế nên rất quan tâm săn sóc tộc đệ của La Thận. Lúc nước lũ tràn về, cũng nhờ Lư Cát đẩy một cái mà tộc đệ của hắn mới may mắn ôm được gốc cây thoát nạn.

Tộc đệ của hắn muốn cảm tạ Lư Hủ, nhưng lúc đó Lư Hủ quá mức bi thương, toàn thân đau xót tê dại, một chữ cũng không nghe lọt tai.

La Thận có ấn tượng tốt với y. Thứ nhất là cha y đã cứu tộc đệ hắn, thứ hai hắn nhớ rõ tiểu tử này nói rằng cho dù táng gia bại sản cũng muốn đem thi thể cha về an táng, quả thật là một người con hiếu thảo.

Cho nên khi La Thận nghe thấy động tĩnh, hắn hoàn toàn không nghĩ đó là Lư Hủ, tiểu tử này cũng có thể hoạt bát gây rắc rối như vậy hay sao?

La Thận nghiêm mặt, nhìn không ra vui mừng hay tức giận, trầm giọng hỏi Lư Hủ: "Ngươi cờ bạc nợ nần sao?"

Lư Hủ lắc đầu liên tục, "Không có! Tiểu tử vì an táng phụ thân mà trong nhà thiếu nợ, phải đến huyện bán ốc kiếm chút tiền sinh nhai. Hai vị này thấy ta làm ăn thuận lợi, không chỉ bắt ta nộp tiền bảo hộ, còn bảo ta đưa hết tiền cho họ, về sau không được phép bán trong huyện nữa!”

Hai gã lưu manh kia tức giận nghiến răng nghiến lợi, "Ai nói ngươi không được phép bán trong huyện, ý ta là..."

Lư Hủ: "À đúng rồi, bọn họ còn nói mình chính là vương pháp huyện Quan Dương! Có rất nhiều người cũng nghe được."

La Thận: "..."

Hai gã kia tức điên người, "La đại nhân, đừng nghe y nói nhảm, y đánh huynh đệ chúng ta xong còn bỏ chạy nữa."

Lư Hủ: “Ta đang yên ổn bán ốc, cũng không quen biết nhị vị. Nhị vị đòi tiền ta, ta chỉ cầu một sự nhịn chín sự lành cũng đã đưa cho nhị vị, 100 văn không đủ, ta lại thêm một 100 văn nữa, rất nhiều người nhìn thấy. Là nhị vị cưỡng ép đòi tiền ta, còn muốn đánh ta, bất đắc dĩ ta mới phải đánh trả rồi chạy trốn.”

Lư Hủ buồn bã nói: "Hôm nay nếu không gặp La đại ca, chẳng biết ta còn có thể sống sót về nhà hay không. Trong nhà chỉ còn mẹ già yếu ớt cùng với ấu đệ ấu muội, cả nhà đều phải dựa vào chút buôn bán ít ỏi này của ta. Nếu không có ta, gia đình ta ắt không còn nơi nương tựa, chẳng mấy chốc rồi phải ăn ngủ đầu đường xó chợ, thậm chí phơi thây nơi hoang dã. Ta xin hỏi hai vị, ta đã đắc tội các ngươi ở đâu, sao các ngươi lại muốn đuổi cùng gϊếŧ tận ta như vậy?"

Người đi đường nghe xong, không ngờ Lư Hủ lại đáng thương như vậy, lập tức đồng cảm, quay sang liên tục trách cứ hai gã côn đồ này.

Hai gã lưu manh không nói nên lời, bị một bà lão dùng gậy đánh bôm bốp cũng không dám đánh trả, "Huynh đệ chúng ta chỉ bảo y không được bán ốc trong sòng bạc thôi."

Lư Hủ đốp chát lại: "Ta không có vào sòng bạc, không phải bên ngoài sòng bạc là cảnh giới Quan Dương sao?"

"Đúng vậy, ta thấy y chỉ bán ở quán mì, lão bản quán mì cũng có cấm cản gì đâu."

"Tống Lục muốn đánh người mà không được, ngược lại bị tiểu tử này quật ngã."

La Thận trầm giọng nói: "Ngươi cứ bán trong huyện bình thường đi, đại nhân cai trị thiên hạ này, sẽ không ai dám quấy rầy ngươi, trên đường không có quy định đánh người, càng không có quy định thu phí bảo hộ, nếu có người tìm ngươi phiền toái, ngươi cứ đến huyện nha tìm ta."

Mấy câu sau La Thận nhìn chằm chằm vào Tống Lục và Tống Thất nói.

Hai gã lưu manh bất mãn chắp tay, "Chúng ta không biết La gia che chở cho tiểu tử này nên đã đắc tội. Chỉ cần tiểu tử này đừng vào sòng bạc kiếm khách đổi tiền thì chúng ta nước sông không phạm nước giếng, cáo từ."

Lư Hủ không hiểu: "Đổi tiền?"

Ra là vì chuyện này?!

Y quả thật ngàn vạn lần oan uổng, y có biết gì đâu cơ chứ?

La Thận hỏi: "Ngươi đổi tiền với con bạc à?"

Lư Hủ thật sự rất oan, y đâu có biết trong sòng bạc lại có quy tắc này nên thành thật trả lời: “Vâng, tiền đồng nặng quá không thể mang về, ta muốn đổi một ít bạc vụn. Nhưng toàn thân ta tổng cộng có hơn hai lượng, chỉ đổi một lượng bạc mà thôi!"

La Thận cũng không biết nói gì, "Sau này muốn đổi tiền thì cứ đến tiền trang chứ đừng đến sòng bạc."

Lư Hủ gật đầu lia lịa.

Y đảm bảo về sau gặp sòng bạc sẽ đi đường vòng!

Cảm ơn La Thận xong, Lư Hủ đến tiền trang gần nhất để đổi tiền, một lượng bạc đổi được 1300 văn.

Lư Hủ thở dài, ôm tiền trong túi chuẩn bị trở về.

Chỉ tiếc cho cái sọt của y.

Về đến nhà, y chỉ nói sọt bị hỏng trên đường, Nguyên Mạn Nương cũng không nghĩ nhiều, ngược lại còn hào hứng nói cho y biết sinh ý của Tam nãi nãi ở chợ rất tốt, hấp hai rổ bánh bao màn thầu mà không đủ bán, vừa rồi còn tặng cho gia đình y một chén bánh nhân đậu.

Bánh đậu cũng không rẻ, dùng đậu đỏ còn phải thêm đường, bánh của Tam nãi nãi nhỏ mà mỗi cái bán đến 5 văn tiền.

Lư Hủ mừng rỡ nói: “Khi nào Tam nãi nãi bán trong thôn thì nhà chúng ta không cần hấp bánh nữa.”

Nguyên Mạn Nương nói: "Ta nghe nói hình như cũng đã quyết định như vậy."

Ngon lành cành đào rồi! Nhà gần tiệm bánh bao, y còn thiếu bánh bao ăn sao?

Chỉ là y không ngờ rằng hôm sau mình sẽ gặp rắc rối.