Chương 6

Khóe miệng y giật giật, âm dương quái khí nói: "Từ nay về sau đừng gọi ta là đại ca, ta gọi ngươi là ca ca còn được ấy chứ."

Lư Chu: "?"

Nhất thời nhóc không hiểu anh mình đang muốn gây chuyện gì nữa đây.

Từ khi có nhận thức hiểu biết, nhóc đã biết tính tình anh trai mình khó ở rồi, nhưng sau trận ốm nặng này, tính tình của đại ca ngày càng trở nên khó đoán.

Tuy rằng nhìn không ra lại làm cho ca ca không vui chuyện gì, nhưng nhiều năm có kinh nghiệm hòa giải của nhóc vẫn có tác dụng, Lư Chu lập tức cúi đầu nhận sai, "Đại ca vĩnh viễn là đại ca mà ta kính trọng nhất."

Lư Hủ: "..."

Ôi trời đất ơi! Thằng nhóc này ăn kẹo ngọt mà lớn lên sao?

Đấu không lại, y nhận thua, Lư Hủ xách ốc đồng nhấc chân bỏ đi.

Tịch Nguyệt vẫn chưa hiểu rõ chuyện hỗn loạn giữa hai anh em, cô bé rất thích anh trai Lư Chu, chạy lạch bạch tới: "Chu ca ca, Tịch Nguyệt giúp ca."

Lư Chu đang buồn bực cố nén cười, "Không cần, nơi này bẩn lắm, muội. . . đi chơi với đại ca đi."

Lư Hủ: "..."

Được rồi, chỉ có đại ca ấu trĩ như y mới cần em gái năm tuổi chơi chung.

Lư Hủ không không để ý em trai nữa, mang ốc đồng vào bếp, ném vào chậu rửa lại.

Thừa lúc mẹ kế nhỏ không có nhà, Lư Hủ xem xét từng thứ trong bếp một lượt.

Y không nghĩ là mình tham ăn chút nào, chủ yếu là bởi vì mẹ kế nhỏ xinh đẹp kia của y nấu ăn quá dở đi, bánh bao một là cứng hai là chua, đồ ăn lúc nào cũng là rau luộc chấm nước tương, hoặc là bánh bao hấp ăn kèm dưa chua. Mấy ngày nay y đều phải ngâm bánh bao cứng trong nước — cháo mẹ kế nấu nhiều nhất là nước vo gạo — và luộc lá rau trong nước.

Nếu là trước kia, đừng nói là chó cưng của mẹ y, con chó cỏ nhà nội y cũng sẽ không không thèm ăn.

Nếu không phải thật sự quá đói bụng, y sẽ không ăn, ăn xong hai mắt cũng phải trợn trắng cả lên.

Kiểm tra hết một vòng, trong bếp không có chảo xào.

Lư Hủ ghét mẹ kế, đồ ăn thức uống không để ý lắm nên trước nay chưa từng vào bếp, dẫn tới y hoang mang không biết thế giới này có chảo xào hay không.

Y chán nản, quay đầu lại thì thấy em trai và em gái đang đứng ở cửa bếp, nhìn y đầy nghi ngờ, tò mò và cảnh giác.

Em gái tò mò, em trai cảnh giác.

Y có cho nổ nhà bếp đâu hả!

Lư Hủ vẫy tay với đệ đệ nhặt, "Lại đây."

Trong ký ức, Lư Chu thường xuyên vào bếp, mới ba, năm tuổi đã biết giúp đỡ nhặt rau, rửa bát, mua nước tương mua giấm.

Lư Chu cung kính đứng ở bên cạnh y, ngẩng đầu nhìn y, "Đại ca."

Lư Hủ hỏi: "Trong nhà có chảo xào không?"

Lư Chu khó hiểu: "Chảo xào là gì ạ?"

Xem ra không có rồi.

Có lẽ mấy chỗ khác cũng không có.

Lư Hủ đổi câu hỏi: “Có nồi sắt không?”

Lư Chu lắc đầu, "Lý Chính gia có một cái nồi đồng, đại ca muốn mượn không?"

Thôi khỏi đi, y hoảng sợ, "Vậy thì không cần đâu."

Tốt xấu gì trong nhà còn có dầu.

Dùng nồi nấu canh xào được không nhỉ ...

Nếu cẩn thận tí thì chắc là cũng được?

Dù sao thì y chỉ xào ớt với nước sốt thôi.

Nếu nói thế giới này thiếu thốn thì rất là thiếu thốn, nhưng nếu nói không thiếu thốn thì cũng đúng là không thiếu thốn gì. Gia vị mà dân chúng sử dụng khá phong phú, nước tương, giấm, rượu, còn có tương đậu, tương đen, hạt tiêu, hoa hồi, hồ tiêu và các loại gia vị khác. Tuy nhiên, ngoại trừ hành, gừng, tỏi và hoa tiêu thì cơ bản đều dùng làm thảo dược. Ớt cũng vậy, trước sân sau mỗi nhà đều trồng một ít, hoặc là ngâm làm dưa chua, hoặc là phơi khô bán cho hiệu thuốc.

Lư Hủ không thích ớt ngâm, chấp nhất cho rằng chỉ có dầu và ớt tươi mới là sự kết hợp hoàn hảo.

Y chỉ đạo Lư Chu và Tịch Nguyệt rửa ốc. Ốc đồng bên suối đều sạch sẽ, không cần rửa bùn, lúc ở bên nước y cũng đã cọ rửa mấy lần, giờ chỉ bảo bọn họ tùy tiện rửa sơ qua là được. Y dùng kéo cắt đuôi ốc, cắt đuôi loại bỏ chất bẩn để ốc có mùi vị thơm ngon và không cần xiên tre cũng có thể ăn được. Nhược điểm duy nhất là lúc cắt có hơi đau tay...

Lư Hủ gom tất cả các gia vị có thể có được, bóc tỏi băm gừng, chất đống cỏ, nhóm lửa, đốt lửa.

Đá lửa dễ sử dụng hơn là y tưởng tượng. Lư Hủ đốt rơm rạ với củi, cẩn thận đổ dầu vào nồi, cho gia vị, phi tỏi, gừng, ớt, hạt tiêu cho thơm, đổ tương đậu vào phi thơm. Mùi thơm hòa quyện với hương cay tràn ngập trong bếp, Lư Hủ lẹ làng đổ ốc vào, xào nhanh tay, thêm nước, đổ chút gia vị, đậy nắp nồi.

Lúc này y mới có thể thở phào nhẹ nhõm, ngon hay không tạm thời bỏ qua một bên, ít nhất nồi đã không nổ.

“Đợi chút là có thể ăn.” Lư Hủ xoay người, lần này không chỉ nhìn thấy hai anh em đang há hốc mồm kinh ngạc, mà còn thấy mẹ kế đang cõng em bé, tay vác cuốc mới từ ngoài ruộng trở về.

Đôi mắt giống hệt Tịch Nguyệt cách hai đứa trẻ nhìn chằm chằm vào y cứ như thấy ma. Đứa em trai chưa đầy một tuổi được mẹ kế dùng dây vải buộc trên lưng, đang nhìn y bi bô khua tay múa chân hào hứng nói gì đó.

Lư Hủ: ... Ặc