Chương 8

“Ốc này ăn ngon, nhưng không thể ăn nhiều được,” Nguyên Mạn Nương cúi đầu nhéo nhéo ngón tay, nhỏ giọng nói: “Con cũng biết, lúc hạ táng cha con, nhà chúng ta đã bán hơn phân nửa ruộng…"

Lư Hủ không nói lời nào.

Chuyện này y biết.

Cha y chết ở bên ngoài, một là phải chôn ngay tại chỗ, còn không thì phải có người đưa về. Khiêng quan tài về tốn rất nhiều nhân lực và chi phí đi lại, tình huống của cha y được coi là đột tử, theo phong tục địa phương của họ, chết đột ngột là điều không may mắn, không thể lập bia cũng không thể nhập vào phần mộ của tổ tiên. Nhưng có một chuyện Lư Hủ và Nguyên Mạn Nương lại cực kỳ nhất trí với nhau, đó là cho dù phải bán ruộng đất vay tiền cũng phải để cha y được chôn cất trong phần mộ của tổ tiên. Hai người chú, một người cô và ông bà nội còn sống của Lư Hủ đều chi tiền ra, thỉnh người làm đủ lễ giải hạn, mở tiệc chiêu đãi toàn tộc xem lễ mới an táng được cha y vào phần mộ tổ tiên.

Cứ như vậy, nhà bọn họ chẳng những xài hết tiền tiết kiệm và tiền bán đất mà còn nợ tiền gia đình cô chú.

Nguyên Mạn Nương tiếp tục kể, "Sau này con bệnh nặng, nương thật sự không còn cách nào khác, liền quyết định bán thêm một ít đất đai để chữa bệnh cho con..."

Lư Hủ: "..."

Cô liếc nhanh Lư Hủ, như trút được gánh nặng thở phào nhẹ nhõm: "May mà bệnh của con đã khỏi."

Lông mày Lư Hủ run lên, thầm nghĩ, không tốt đâu, nguyên thân Lư Hủ đã không còn nữa...

Công bằng mà nói, mẹ kế của Lư Hủ đối xử với y rất tốt, cho dù ngày nào y cũng mặt nặng mày nhẹ, cô cũng không bỏ đói y, để y rét lạnh, cũng không thổi gió bên gối để cha y biến thành cha dượng, đối với Lư Chu thì càng giống mẹ ruột hơn.

Hai ngày nay y đau đầu giả vờ bất tỉnh, cô cũng thường đến bên giường đắp chăn lau mặt cho y, mấy chuyện vặt vãnh thì y không nhớ, y chỉ nhớ là ngoại trừ bà nội, không có ai chăm sóc y như vậy, cha mẹ đều bận rộn sự nghiệp, bận rộn đến mức không muốn có con trai, không cần đến gia đình.

Mỗi lần cô ngồi một mình bên giường khóc thút thít, lo lắng không biết sau này chuyện nhà mình sau này sẽ ra sao, y cũng xấu hổ không kém.

Lư Hủ lấy lại bình tĩnh, trầm giọng hỏi: "Còn ruộng không?"

Nguyên Mạn Nương lí nhí như muỗi kêu: “Còn thừa hai mẫu ruộng tốt.”

Ánh mắt Lư Hủ tối sầm lại, tuy rằng y chưa từng gieo trồng, nhưng đại khái cũng biết hai mẫu ruộng không nuôi nổi năm người.

Y hỏi: “Vậy còn tiền không?”.

Nguyên Mạn Nương vội vàng gật đầu, tiếng nói cũng lớn hơn, "Vẫn còn một hai ba đồng tiền, phải trả lại tiền cho tam thúc, tứ thúc và cô cô của các con trước, nếu không..."

Lư Hủ: “Trước tiên giữ lại đi.” Dù sao cũng không đủ để trả. Nếu trả lại tiền, đừng nói là dầu, có lẽ ngay cả bánh bao chua nhà bọn họ cũng không có mà ăn.

Lư Hủ rầu rĩ nhìn chằm chằm trên bàn, rau dại cùng dưa chua vừa rồi khó nuốt hình như... không phải là không thể ăn...

Thấy y lại nhìn chằm chằm bàn ăn, Nguyên Mạn Nương vội vàng hỏi: "Hủ Nhi, con ăn chưa no sao? Trong nồi còn có bánh bao."

Lư Hủ vội vàng lắc đầu. Ăn được thì ăn được, nhưng nếu không đến thời điểm tận thế y cũng không muốn ăn bánh bao chua hoài đâu.

Nguyên Mạn Nương an ủi y: "Thật ra không phải là không thể chịu được, nương đã nghĩ kỹ rồi, Chu nhi, Tịch Nguyệt còn nhỏ, ăn không nhiều, nhà chúng ta còn hai mẫu đất, ta cố làm là được, vả lại ta sẽ chịu khó dệt thêm vải, nuôi thêm hai lứa gà vịt, Chu nhi và Tịch Nguyệt có thể hỗ trợ cắt cỏ. Ngày thường ta cũng hay may quần áo cho người khác. Nếu con vẫn muốn về huyện học việc thì cứ đi đi, nhà chúng ta khai chút đất hoang, lại tiết kiệm tiền thì có thể sống qua ngày."

Mặt Lư Hủ càng đỏ hơn.

Nhìn vẻ mặt tự cho là trong nhà có nương rồi, con không cần lo lắng của cô, lại nhìn đứa em trai nhỏ ngậm ngón tay đang nằm trong lòng cô ngủ, tâm tình Lư Hủ vô cùng phức tạp. Cũng 25 tuổi nhưng chị họ của y đã tốt nghiệp cao học, nghỉ ngơi ở nhà hơn một năm, ngày nào cũng chơi điện thoại di động hoặc là xem các chương trình tạp kỹ, còn Nguyên Mạn Nương phải nuôi bốn đứa trẻ ăn học, chăm lo cho cả gia đình.

Lư Hủ xoa xoa mặt, "Con hiểu rồi."