Chương 22. Nàng ta có tiền để nàng ta trả đi

Túy Phong lầu, đây là túy lâu khách điếm náo nhiệt nhất Hoàng thành, nhưng gần đây vì có Quỷ Y Môn chủ chiếm đi ánh hào quang của túy lâu, chuyện kinh doanh không tốt như trước kia.

Phượng Ly đang ngồi ở một bên trên lầu hai. Chỉ cần Phượng Nhược Nhan đến liền có thể nhìn thấy nàng đầu tiên, trên bàn Phượng Ly gọi rất nhiều món ăn ngon, vừa vặn cho Tiểu Bắc đỡ thèm.

Khi Bắc Minh tỉnh dậy liền đi tìm tung tích của Phượng Ly, sau đó liền tìm thấy Phượng Ly. Đi theo vé cơm này, muốn gió được gió muốn mưa được mưa, đi theo nàng liền được ăn thịt.

Nhìn thấy thân hình nhỏ bé của Bắc Minh, nàng nhanh chóng gọi một bàn lớn các món ăn cho nó, mỗi món đều là món ăn đặc sắc của Túy Phong lầu, giá cả đương nhiên cũng cao.

"Ăn no chưa?" Nàng nhẹ nhàng lau sạch súp trên người Tiểu Bắc.

Tiểu Bắc lăn lộn trên ghế, bụng ợ hơi, "Ta no rồi."

"Tiểu Bắc, nhớ kỹ trước mặt người khác không được nói chuyện." Phượng Ly nhắc nhở, Bắc Minh thân thể đặc thù vẫn là càng ít người biết càng tốt, Phượng Ly âm điệu thấp, không muốn người khác ngấp nghé đến nó, Tiểu Bắc đơn thuần không rành thế sự. Tuy rằng nàng chính mình nói nàng là từ bên trong cục đá nứt ra, nhưng nàng chính là đứa nhỏ không có mắt, nếu là bị người có lòng lợi dụng, không khéo chỉ hai cái bánh bao thịt liền có thể đem nàng đi rồi.

"Ngô." Chỉ cần nàng ăn uống no say, làm bất cứ chuyện gì đều được.

Phượng Nhược Nhan vừa đi lên đã thấy trên bàn đầy đồ ăn thừa, Phượng Ly này thực sự rất hào phóng, gọi món đắt tiền như vậy, nhưng vừa nghĩ đến hôm nay nàng ta có chuyện cầu nàng, sắc mặt nàng ta có chút thay đổi.

"Tỷ, tỷ ở chỗ này à, muội tìm tỷ không dễ chút nào." Nàng ta lật mặt còn nhanh hơn lật sách, nhìn không ra điểm ngạo khí trước kia đuổi Phượng Ly ra khỏi nhà.

"Di, không phải muội đem ta đuổi ra khỏi Phượng gia sao, nói ta là sao chổi, ở trong Phượng gia chỉ mang tai họa đến cho mọi người, còn muốn để ta đi càng xa càng tốt. Bây giờ muội lại tới tìm ta làm gì?" Phượng Ly cố tình cao giọng, cố gắng để đám đông xung quanh nghe thấy.

Lầu hai vốn là đại sảnh, có rất nhiều người xem náo nhiệt, mọi người nghe thấy lời Phượng Ly nói đều quay ra nhìn Phượng Nhược Nhan, nghe nói Phượng đại tiểu thư bị đuổi ra khỏi nhà, hoá ra là thật. Nhất thời, trong lòng mọi người đều cảm thấy Phượng Nhược Nhan không có tình người.

Nói cho cùng, Phượng Ly đã chịu khổ 18 năm, bây giờ vất vả mới trở về lại bị đuổi đi, nói trắng ra là lòng người là thứ dễ bị kích động nhất, đa số mọi người đều là kiểu người a dua, người khác nói gì cũng dễ dàng ảnh hưởng đến cách đánh giá của họ.

Phượng Nhược Nhan cũng cảm nhận được những ánh nhìn mình không mấy thiện cảm từ những người xung quanh, mặc dù ai cũng không dám chỉ trỏ nhưng trong lòng chắc chắn sẽ nghi ngờ.

"Tỷ tỷ, tỷ nói gì vậy, muội nào dám đuổi tỷ ra khỏi nhà, muội ngày đó không phải lo lắng bệnh tình của cha sao, chỉ nói hai lời tức giận, tỷ đừng tin là thật. Hôm nay muội tới đón tỷ về nhà." Phượng Nhược Nhan nhanh chóng biện hộ cho mình, nháy mắt với nhị nương.

Nhị nương vội vàng đi về phía nàng ân cần ngồi xuống bên cạnh, "Ly nhi, ngươi là đại tiểu thư của Phong gia, làm sao có thể lưu lạc bên ngoài được, hai ngày qua nhìn ngươi gầy đi rồi..."

Phượng Ly trong lòng buồn nôn, mấy ngày nay nàng ăn ngon ngủ ngon, không béo lên là được rồi. Người phụ nữ này rất thích nói nhảm, trợn mắt há mồm, nhưng vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh, "Hôm đó muội muội gọi rất nhiều người hầu cầm dây và gậy nhất quyết muốn trói ta ra khỏi nhà, ta không dám quay về, nếu một ngày nào đó tâm trạng muội không tốt, muội lại muốn đuổi ta ra khỏi nhà."

Nhìn thấy ánh mắt kinh hãi của nàng ta, đôi mắt của nàng ta vốn dĩ rất đẹp, đặc biệt dáng vẻ này khiến ai cũng cảm thấy đáng thương, tuy không nhìn rõ mặt nhưng lại bị ánh mắt của nàng ta hấp dẫn.

Cùng là phụ nữ như nhau, Phượng Nhược Nhan biết đôi mắt của một người quan trọng như thế nào. Nàng ta càng tò mò hơn về bộ mặt của Phượng Ly, "Làm gì có chuyện đó, ngày đó là muội sai, muội tại đây xin lỗi tỷ, hy vọng tỷ có thể tha thứ cho đứa em gái này. " Trước mặt nhiều người như vậy nàng ta phải nói lời trái lương tâm.

"Ta nghe nói có thật nhiều người đều là trở mặt vô tình, ta ở bên ngoài người nào cũng không quen biết, nếu là muội muội lại đem ta đuổi ra khỏi nhà, ta một người nên làm cái gì bây giờ…" Phượng Ly một bộ dáng nước mắt ướŧ áŧ.

"Vậy tỷ muốn làm thế nào!" Nếu ở đây không có nhiều người như vậy, tại chỗ này nàng ta đã muốn tát Phượng Ly cho đến chết.

"Ta nghe được một câu nói, nói miệng không bằng chứng. Muội có thể viết cho ta một tờ giấy làm chứng là được rồi." Phượng Ly mơ hồ nói.

Phượng Nhược Nhan nghiến răng, "Được, muội viết!" Nhanh chóng có người mang bút, mực, giấy, trước mặt mọi người nàng ta viết một tờ giấy cam kết đưa cho Phượng Ly. Phượng Ly trong lòng tự giễu, nàng làm sao không biết Phượng Nhã Nhan có chuyện cầu mình, sau đó nhất định sẽ đá văng nàng đi.

Chính mình nhưng không muốn đi một lần nữa, hôm nay coi như trước mặt người trong thiên hạ viết giấy cam kết, về sau nếu là lại đuổi Phượng Ly ra ngoài, mặc kệ là nguyên nhân gì, người trong thiên hạ cũng đều sẽ tưởng Phượng Nhược Nhan bắt nạt nàng.

Phượng Ly chơi chiêu này thật cao tay, sau khi cầm lấy giấy cam kết, nàng đưa cho người bên cạnh, "Ừm, ta không biết chữ, mọi người có thể giúp ta đọc nội dung ở trên không?"

"Tất nhiên là được." Mọi người đều cảm thấy Phượng cô nương bị bắt nạt này thật đáng thương, nhất là khi ánh mắt nam nhân nhìn nàng đều trở nên mềm mại, có người nhanh chóng bắt đầu đọc nội dung ở trên giấy, "Ta, Phượng Nhược Nhan bảo đảm…"

Giọng nói của một vài người thô lỗ điên cuồng, họ nói từng chữ như một điệp khúc, Phượng Nhược Nhan hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào, Phượng Ly là cố ý, chắc chắn là cố ý! !

Nhưng khi đối mặt với ánh mắt ngây thơ đó, Phượng Nhược Nhan cũng không khỏi sửng sốt. "Được rồi, bây giờ nội dung cam kết tỷ đã xem rồi, không có vấn đề gì, bây giờ tỷ đi cùng muội đến một nơi." Phượng Nhược Nhan chỉ muốn mau chóng rời đi.

"Được." Phượng Ly lúc này mới vui vẻ cất tờ giấy cam kết đi.

Mấy người chưa kịp rời khỏi đại sảnh, mới tới lầu một liền bị người chặn lại. "Có chuyện gì vậy?" Phượng Nhược Nhan toàn thân không vui.

"Phượng nhị tiểu thư xin dừng bước. Đây là hóa đơn tiêu dùng mấy ngày nay của Phượng đại tiểu thư, Phượng đại tiểu nói ngươi đến để thanh toán." Chưởng quỹ lấy ra một hóa đơn.

Phượng Ly vẻ mặt oan ức, "Cái đó...Trên người ta không có tiền, nên...phiền muội thanh toán."

"Được, ta trả, bao nhiêu tiền!" Phượng Nhược Nhan muốn đánh người!

"Tổng cộng là năm nghìn kim tệ." Chưởng quỹ báo một con số, đây chỉ là tiền ăn, Phượng Ly đã dự liệu sẽ có ngày hôm nay, nàng ta có tiền liền để nàng ta trả đi.