Chương 23. Lấy vật đổi vật

Mặc dù bình thường Phượng Nhược Nhan tiêu tiền một cách xa hoa, nhưng dù sao thì cũng là tiêu cho bản thân, hôm nay vì Phượng Ly mà nàng ta đã mất 5000 kim tệ.

Kim tệ có vô giá trị không? Tất nhiên là không, các loại tiền tệ chính được lưu hành trên thế giới này là đồng tệ, ngân tệ, kim tệ. Một ngân tệ bằng một trăm đồng tệ, một kim tệ bằng một trăm ngân tệ, nếu đổi 5000 kim tệ này ra đồng, liền có thể đè chết người?

*Đồng, ngân, kim: đồng, bạc, vàng

Nhà họ Phượng là nhà kinh doanh, mấy năm gần đây gia thế giàu có, so với các tiểu thư nhà khác thì Phượng tiểu thư là người có nhiều tiền nhất, mỗi tháng có 5000 kim tệ.

Kết quả mấy ngày nay Phượng Ly đã tiêu hết tiền tiêu vặt một tháng của nàng ta, nàng ta còn đang thắc mắc tại sao nàng lại có tiền mà trọ ở đây, hóa ra người thanh toán lại chính là nàng ta!

Hơn nữa, ngay từ đầu nàng ta đã không thích Phượng Ly, đương nhiên là không cam lòng trả. "Giữ lấy hóa đơn, đến Phượng phủ thanh toán!" Phượng Nhược Nhan vẫn duy trì phong thái cuối cùng của mình.

"Vâng, thưa Phượng nhị tiểu thư."

Phượng Ly liếc nhìn vẻ mặt của nàng ta, trong lòng biết rõ tim nàng ta đang rỉ máu, nhưng nàng vẫn cảm thấy mình tiêu hơi ít, cũng nên đến đây sống, tuy trong lòng nghĩ vậy nhưng giọng nói yếu ớt: "Muội muội, tỷ có phải tiêu nhiều tiền không? Tỷ chưa bao giờ ra ngoài. Hôm đó tỷ đói bụng đi qua đây ngửi thấy mùi thơm liền tiến vào trong. Đồ ăn ở đây tỷ chưa bao giờ được ăn ..." nàng thận trọng nói.

Phượng Nhược Nhan đều đã phát điên rồi, lại phải nhẹ giọng an ủi nàng: "Không nhiều, ít tiền này Phượng gia nhà chúng ta không để vào mắt, được rồi, tỷ đi cùng ta đến một nơi."

"Đi nơi nào?"

"Tỷ biết cha bị bệnh rất nặng đúng không? Tỷ cũng là con gái của nhà họ Phượng, không phải cũng nên giúp nhà họ Phượng sao?" Phượng Nhược Nhan bắt đầu dụ dỗ.

"Ta nên làm gì?"

"Bệnh của cha cần phải có thuốc cực phẩm ninh tủy đan, nhưng trong hay ngoài hoàng thành không ai có thể tìm được dược sư chế tạo ra viên thuốc cực phẩm như vậy. Hiện tại ở đây có một lão tiền bối rất lợi hại, vì vậy giờ tỷ phải đi tìm lão tiền bối để xin thuốc." Đương nhiên, Phượng Nhược Nhan sẽ không nói cho Phượng Ly biết nàng ta vốn dĩ không muốn tự mình ra tiền mua thuốc.

"Muội muội khéo ăn khéo nói hơn tỷ. Tỷ sợ tỷ sẽ làm loạn, vẫn nên là muội đi thì hơn." Phượng Ly cố ý nói.

"Tỷ tỷ mới trở về Phượng gia, đương nhiên cũng phải để lại ấn tượng tốt cho Phượng gia. Nếu lần này tỷ thành công trong việc tìm dược liệu, cha nhất định sẽ trọng thưởng cho tỷ, muội liền để cơ hội này lại cho tỷ." Rõ ràng là nàng ta không muốn mua bằng tiền của mình, nàng ta nói vậy giống như mọi chỗ tốt đều cho Phượng Ly chiếm cả.

Phượng Ly cũng không đâm chọc nữa, "Vậy thì cảm ơn muội."

Cả hai người đều có tâm tư của mình, mọi việc đều làm theo kế hoạch của Phượng Ly, Phượng Nhược Nhan bị trêu chọc xoay vòng, còn cho là mình đã lợi dụng Phượng Ly mà nàng không biết, trong lòng mừng thầm chờ đến Phượng Ly lấy được đan dược, nàng ta liền đem công lao xin thuốc lần này về cho nàng ta.

Lần nữa lại tới trước cánh cửa kia , "Hai vị thiếu hiệp, nàng là Phượng Ly, ngài nói với môn chủ có quý nhân tìm gặp ngài ấy."

"Nàng thật sự là Phượng Ly?" Người đàn ông hỏi, sau khi xác nhận xong, anh ta cung kính mở cửa, "Phượng tiểu thư, mời vào." Thái độ hoàn toàn trái ngược với Phượng Nhược Nhan trước đó.

Ngay lúc cửa mở ra, ánh mắt của mọi người đều rơi vào cửa, có thể nhìn quỷ y môn chủ ở khoảng cách gần như vậy, ước chừng cả đời chỉ có một lần, nhưng bóng dáng của Phượng Ly đã chắn tầm mắt của mọi người.

Phượng Ly chân trước vừa bước vào, Phượng Nhược Nhan chân sau theo cùng, còn chưa vào tới đã bị người chặn lại. "Môn chủ chỉ gặp quý nhân." Giọng điệu lạnh lùng, Phượng Nhược Nhan giận sôi máu, vội vàng kéo nhị nương xuống, đều đã đạt tới điểm mấu chốt rồi, không thể xúc phạm đến người của quỷ y môn chủ được.

Mọi người đều không nhìn thấy gì, chỉ nhìn thấy bóng lưng của Phượng Ly, cửa lại đóng lại, không ai biết bên trong đã xảy ra chuyện gì.

Phượng Ly đẩy cửa đi vào, bên trong có một người ngồi trên ghế gỗ, nghe thấy tiếng bước chân của nàng, người này liền chủ động nói: "Chủ nhân." Nha Thanh nhanh chóng nhường ghế cho nàng.

"Ta mệt rồi, trước ngủ một lát." Phượng Ly không quan tâm có bao nhiêu người đang đợi mình, quay đầu liền ngủ, Phượng Nhược Nhan kiêu ngạo đã lâu như vậy rồi, hiện tại cũng nên để nàng ta đợi.

Ngủ một lúc liền đến tối, Phượng Ly mới tỉnh lại, lúc ngủ nàng rất ghét bị người khác làm phiền, lúc nàng tỉnh chỉ có mình Nha Thanh bên cạnh, "Chủ nhân, người tỉnh rồi?"

"Ngô." Người mới tỉnh dậy giọng có chút lười biếng, "Bọn họ đâu?"

"Vẫn đợi ở cửa."

"Thật là, đem cơm lên." Phượng Ly từ trên giường chậm rãi ngồi dậy.

"Vâng."

Trước cửa đã có rất nhiều người xem náo nhiệt, nhưng người Phượng gia vẫn đứng bất động ở cửa, không ai dám đẩy cửa vào xem nàng đang làm gì, mỗi lần đều nghĩ trong giây lát nàng sẽ ra ngoài. Lần nào đợi cũng là thất vọng, lần này đợi là đợi cả buổi chiều.

Cửa cuối cùng cũng mở ra, nhưng chỉ nghe thấy người bên trong gọi bữa ăn, ngửi thấy món ăn thơm phức được đưa vào, sắc mặt Phượng Nhược Nhan lại biến sắc, Phượng Ly nàng lấy được thuốc rồi sao vẫn không rời đi?

Đợi cho đến khi Phượng Ly cảm thấy vô vị rồi mới rời đi. "Tiền bối, cám ơn ngài đã chỉ bảo." Giọng nói của Phượng Ly từ bên trong truyền đến, mọi người đều nghe thấy nàng nói lời này, Quỷ Y môn chủ đã chỉ bảo cho nàng cái gì?

Với thực lực sắp đăng tiên của quỷ y môn chủ, chỉ cần người tùy tiện chỉ điểm một chút thì đã vô cùng lợi hại rồi, mọi người ngửa cổ nhìn vào trong, chỉ thấy một người ngồi trên ghế, tóc bạc phơ, nhưng chỉ là bóng dáng mà thôi.

Nhiều người còn muốn nhìn kỹ, thì cửa phòng đã lại đóng chặt, "Tỷ, tỷ lấy được thuốc chưa?" Vừa ra tới, Phượng Nhược Nhan quan tâm chính là chuyện này.

Phượng Ly gật đầu, "Tiền bối đã đưa nó cho ta."

"Tỷ mau để muội xem có đúng thuốc không." Phượng Nhược Nhan đầu tiên là muốn xem, thứ hai nàng ta muốn nhân cơ hội này lấy thuốc, sau đó đem hết công lao cho chính mình.

Phượng Ly làm sao không biết kế hoạch của nàng ta, nếu như nàng thực sự lấy ra, nàng ta thật sự sẽ đem thuốc đi mất, "Muội không tin thuốc của quỷ y tiền bối sao?" Phượng Ly hỏi.

Hai người hầu hạ của quỷ y tiền bối nhanh chóng nhìn về phía Phượng Nhược Nhan, nàng ta nào dám nói một chữ, "Đương, đương nhiên không phải rồi, ta chỉ muốn xem cực phẩm đan dược trông như thế nào thôi."

"Một lát nữa về Phượng gia ngươi liền có thể nhìn thấy. Tiền bối đã chỉ bảo ta nơi này nhiều người nhiều miệng, phòng ngừa có người có tâm trộm thuốc, chúng ta vẫn là về Phượng phủ rồi nói." Phượng Ly dăm ba câu liền đem việc này nói qua, Phượng Nhược Nhan ngẫm lại cũng là đạo lý này.

Cực phẩm đan dược, ai trên thế giới mà không ghen tị. "Đúng rồi, tiền bối không bảo ngươi lấy cái gì đổi sao? Ở quỷ y xin thuốc là có quy định, vật đổi vật."

Trước đó, Phượng phủ đã đề xuất sử dụng kim sang để xin quỷ y mà không được mở cửa, đối với Phượng Ly đột nhiên lấy được đan dược mọi người đều mười phần tò mò.