Chương 34: Sắc Tình Trước Gương

Có lẽ bầu không khí đã quá mức ái muội.

“Ưm…” Bờ môi của cô bị Phó Dư lấp kín, cơ thể bị ép lên tủ quần áo.

“Bé cưng, đưa lưỡi ra đi.” Anh ngậm lấy môi cô, nói với giọng khàn khàn.

Cô ngoan ngoãn đưa chiếc lưỡi mềm mại ra, quấn lấy lưỡi anh bên ngoài môi. Phó Dư đã dạy cô kỹ thuật hôn rất tốt, cô cũng học được cách mυ"ŧ lấy lưỡi anh, nước bọt từ miệng anh bị hút lấy, có một chút thấm ra từ miệng cô, vài giọt chảy ra từ khóe miệng, trượt từ cằm xuống xương quai xanh.

Hai người dần chìm đắm trong nụ hôn này, Phó Dư cũng bị khơi gợi đến bốc hỏa, tay cũng bắt đầu lần mò xuống, muốn tiến sâu vào trong tìm tòi.

Đồng phục mùa xuân rất mỏng, dưới lớp áo khoác là áo sơ mi mỏng. Lần đầu Phó Dư cởϊ áσ khoác của Kiều Sanh ra, chạm vào cơ thể mảnh mai ẩn giấu dưới lớp áo ngoài của cô, chậm rãi xoa nắn từ phần hông lên trên.

“Phó Dư...” Kiều Sanh gọi tên anh, đôi mắt ướŧ áŧ, dáng vẻ mềm mại mê người, yết hầu anh khẽ trượt, ánh mắt nhìn cô như có lửa, trong lòng anh đã nôn nóng đến nỗi lúng túng, những vết chai trong lòng bàn tay anh vuốt ve bên

lưng khiến cô ưỡn người lên, muốn tránh khỏi cảm giác ngứa ngáy này.

Phó Dư hôn lên mắt cô, tin chắc dáng vẻ này của anh rất đẹp.

Khóa kéo của áo khoác đã sớm bị Kiều Sanh cởi ra vì nóng, thuận lợi cho Phó Dư hôn xuống.

Cô vốn đã đổ chút mồ hôi, làn da có chút ẩm nóng, bị anh liếʍ lên lại càng dính nhớp, khiến cô muốn đi tắm ngay lập tức.

Áo khoác bị anh cởi ra, rơi xuống giữa chân của hai người, tay của Phó Dư dịch chuyển xuống dưới ngực cô, chần chừ không dám nhích lên, chỉ nhẹ nhàng xoa nắn ở phần xương sườn, tay còn lại siết chặt lấy eo cô, không cho cô nhúc nhích.

Kiều Sanh cảm thấy tình hình hơi nguy hiểm, không biết từ lúc nào hai chân cô đã bị đầu gối của anh tách mở, cô cũng có thể cảm nhận được thứ to lớn cứng rắn của Phó Dư ở ngay eo cô.

Chuông cảnh báo trong đầu cô liên tục reo vang, dừng lại dừng lại dừng lại...



Cô có thể cảm nhận được phần thân dưới của mình cũng bắt đầu tiết ra chút gì đó, làm ướt qυầи ɭóŧ cô, cảm xúc mà cô chưa từng trải qua, bắt đầu quét qua thân thể cô, muốn kéo cô vào trong đầm lầy du͙© vọиɠ.

“Ư ưm…” Vai cô bị anh mυ"ŧ mạnh, cô cũng bắt đầu thở gấp, tiếng thở gấp gáp dường như đã bật lên công tắc của Phó Dư.

“Bé cưng.” Anh ngước mắt lên nhìn cô, cố gắng bình tĩnh lại, quan sát Kiều Kiều trong lòng mình.

Gương mặt Kiều Sanh đã đỏ bừng, đôi mắt phượng ngập trong sương mù, đôi môi đỏ mọng đang hé mở, trên môi còn vương những sợi bạc, phá vỡ cảm giác lạnh lẽo bình thường của cô, vừa hư hỏng vừa gợϊ ȶìиᏂ.

Lúc đầu đôi mắt cô ngây thơ giờ đã nhuốm màu du͙© vọиɠ, trái tim anh như bốc cháy khi nhìn thấy nó.

“Bé cưng có muốn không?” Anh chạm vào mặt cô, ngón tay lau đi sợi bạc đang vương từ miệng đến cằm cô, ngón tay cái áp lên đôi môi đỏ mọng của cô, dễ dàng bị cô ngậm vào trong miệng, được khoang miệng mềm mại của cô bao lấy.

“Em rất khó chịu đúng không?” Lúc Phó Dư nói câu này, đã vứt bỏ tất cả sự lạnh lùng, giọng nói vô cùng trầm ấm.

Ngón tay anh khuấy động chiếc lưỡi nhỏ của cô, nước bọt không kìm được chảy ra làm ướt lòng bàn tay anh.

“Ưm ưm…” Kiều Sanh không biết, hiện giờ đầu óc cô đang trống rỗng, chỉ có thể thuận theo Phó Dư, đầu lưỡi bị anh quấn lấy chơi đùa.

Cô bị Phó Dư nhấc bổng eo lên, hai chân dang rộng vòng qua eo anh, anh bước tới ghế trước bàn trang điểm rồi ngồi xuống. Còn Kiều Sanh ngồi trên đùi anh, thân dưới của cô dán chặt vào anh, chỗ phồng lên không thể ngó lơ kia bị hai chân cô kẹt ở giữa.

“Bé cưng thật đẹp.” Anh dùng hai ngón tay xoay cằm cô về phía gương trang điểm.

Trong gương, cô được người phía sau ôm trọn, quần áo xộc xệch, cúc áo sơ mi bị cởi ra trước ngực, vạt áo lấp ló lộ ra viền ren màu hồng nhạt, sắc mặt đỏ bừng, cực kỳ khiêu gợi.

Còn Phó Dư đang dán vào bên tai cô gặm cắn, đầu lưỡi xoay chuyển quanh dái tai cô : “Bé cưng, anh thật sự rất thích em.”



Hơi thở nóng rực tê dại đến nỗi Kiều Sanh cảm thấy bên dưới của cô càng thêm ướt đẫm, cô không kìm được khép chân lại, nhưng lại càng kẹp chặt lấy dươиɠ ѵậŧ đang phồng lên của anh, kẹp đến mức anh nặng nề thở gấp một tiếng bên tai cô.

“Bên dưới khó chịu hửm?” Anh ra vẻ đứng đắn hỏi một câu thiếu đứng đắn bên tai cô, còn cố ý thổi hơi nóng, bàn tay bắt đầu sờ từ eo xuống dưới.

“Phó Dư…” Kiều Sanh muốn cự tuyệt, nhưng cô đã mềm nhũn cả người, một bên là lý trí kéo cô đừng nên mê đắm, một bên là sắc đẹp quyến rũ, “ác quỷ” thì thầm bên tai, hai bên đang giằng co.

Quần đồng phục cũng rất mỏng manh, Phó Dư chạm vào cửa hoa huyệt qua lớp vải quần, bắt đầu nhẹ nhàng ấn xuống, Kiều Sanh trên người anh phản ứng rất mãnh liệt, run rẩy mềm oặt thân mình.

Ngón trỏ của anh lướt qua khe hở ở giữa, tay còn lại chui vào trong vạt áo : “Bé cưng, anh có thể chạm vào không?”

Bàn tay anh dừng dưới bầu ngực, không di chuyển, mà hôn lên sườn mặt cô, xin sự cho phép của cô.

“Ừm…” Cô mím môi, ngại ngùng nhưng vẫn thuận theo gật đầu, cô không chơi lại Phó Dư, kɧoáı ©ảʍ bị xoa nắn trên cơ thể dâng lên từng cơn.

Bàn tay to lớn phủ lên áo ngực, thứ đang che lấp ngọn núi nhỏ. Kiều Sanh chọn đồ lót đều là loại mỏng và nhẹ để có thể phát triển tốt hơn, như vậy lại tiện cho Phó Dư.

Phó Dư xoay người cô lại, quay lưng về phía anh, đối mặt với tấm gương.

Chiếc áo sơ mi được vén lên, bộ ngực của cô lộ ra trước gương. Bàn tay to lớn gạt áo ngực của cô lên, để lộ hai núʍ ѵú.

Bầu ngực của cô tuy không to nhưng dáng rất đẹp, rất giống một quả đào trắng nõn, hai đầu nhũ hoa hồng hào, nhỏ nhắn.

“Ngực của bé cưng thật xinh đẹp. Anh muốn hút sữa của bé cưng quá.” Phó Dư khi nói lời dâʍ đãиɠ hoàn toàn khác biệt với con người anh, điều này khiến Kiều Sanh cảm thấy có chút khó thích ứng, muốn đưa tay lên che lại, nhưng lại bị bàn tay to lớn của anh chặn lại.

Bàn tay to lớn nhẹ nhàng vuốt ve bầu ngực, lúc ấy cả người cô đều run lên.

Ngón tay lún trong bầu ngực, dùng một tay là có thể nhào nặn thành những hình dạng khác nhau, đầṳ ѵú cũng bị xoa nắn đến mức dựng thẳng lên, nhìn trong gương trông cực kỳ dâʍ đãиɠ.