Chương 15

Từ sau khi con trai tỉnh dậy thì nụ cười trên mặt bà Lý chưa bao giờ tắt đi.

Khi còn trẻ bà không gặp được người tốt, sau khoảng thời gian bà mang thai thì chồng nɠɵạı ŧìиɧ, bà vô cùng quyết đoán ly hôn với người đàn ông tệ bạc kia rồi một mình nuôi lớn đứa con trai Lý Phong Trình.

Từ nhỏ Lý Phong Trình đã ngoan ngoãn nghe lời, năm nay chỉ vừa mới tốt nghiệp đại học, cũng tìm được một công việc không tệ lắm, mắt thấy ngày lành của hai mẹ con sắp đến thì đột nhiên đoạn thời gian trước thân thể của Lý Trình Phong xuất hiện vấn đề.

Lý Phong Trình đột nhiên hôn mê bất tỉnh, bác sĩ đến kiểm tra nói thân thể của anh ta chẳng có việc gì, nhưng mà cứ hôn mê mãi không tỉnh, cơ thể cũng ngày một suy yếu.

Thậm chí mấy ngày trước khi kiểm tra, anh tra còn xuất hiện tình trạng mất sóng điện não, anh ta cũng được đẩy vào phòng cấp cứu rất nhiều lần, nhưng chẳng kiểm tra ra chút vấn để nào, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ bảo bà chuẩn bị tâm lý thật tốt.

Cũng may là bà có vận khí tốt, gặp được đại sư, nhìn ra được là Lý Phong Trình trúng phải đoạt mệnh chú, lúc này mới nhặt được về một cái mạng.

Hôm qua bà Lý đặc biệt đến thăm hay vợ chồng nhà họ Tạ, chỉ là không thể gặp mặt đại sư.

Sáng sớm bà liên về nhà, hầm canh gà rồi mang đến đây để bồi bổ cho đứa con trai đã ốm xuống không ít của mình.

Lý Phong Trình đã biết chuyện này từ miệng của mẹ mình cũng như từ những người ở trong phòng. Anh ta cũng biết chuyện bản thân mình bị người khác ám hại, may mắn là được đại sư lợi hại cứu giúp.

Bà Lý cũng sợ người phía sau màn tiếp tục hạ độc thủ với con trai mình, thế nên mới bảo con mình nghĩ thử xem mình có thù lớn với ai không, cũng xem thử mấy người đó có bị phản phệ gì đó trên cơ thể không.

Lý Phong Trình nghĩ một vòng cũng không nghĩ ra được mình đã đắc tội ai, cuối cùng chỉ đành chờ sau khi hết bệnh, quay trở lại làm việc rồi mới điều tra thật kỹ.

Bên ngoài phòng bệnh đột nhiên có người gõ cửa, mọi người theo bản năng quay đầu nhìn sang. Giường bệnh của Lý Phong Trình cách cửa không xa, anh ta vừa ngẩng đầu một cái lập tức nhìn thấy một gương mặt thông qua ô cửa kính trên cửa chính, vừa nhìn thấy người kia, anh ta lập tức ngẩn ra sau đó thì nhờ mẹ mình đi mở cửa.

Người đến là bạn học hồi đại học của anh đồng thời cũng là người bạn cùng phòng bốn năm, hiện giờ bọn họ còn làm việc trong một công ty, quan hệ rất tốt.

Bà Lý cũng nhận ra đó là bạn học Thôi, bạn của con trai mình, vậy nên vội vàng mời người ta vào.

Mới ban đầu khi Lý Phong Trình vừa xảy ra chuyện, bạn học và bạn bè, đồng nghiệp đều đến thăm, sau đó bà lý vì sợ quấy rầy bọn họ nên cũng bảo mọi người không cần ghé thăm nữa.

Nhưng mà không ngờ đến tình cảm giữa con trai bà và người bạn học Thôi này lại tốt như vậy, người ta vẫn đến đây thăm con bà.

Bời vì bạn học Thơi rất thường đến đây nên bà Lý cũng chẳng hoài nghi gì, vô cùng nhiệt tình mời người ta đi vào.

Nhưng thứ khiến bà Lý kỳ quái là mỗi lần người bạn học Thôi này đến đây đều rất quan tâm bà, mà lần này gã ta lại không có chút biểu cảm nào, giống như là rất không vui khi nhìn thấy Lý Phong Trình tỉnh lại. Gã ta đứng đó trông rất âm trầm, cứ như vậy, lặng thinh mà nhìn chằm chằm vào con trai bà.

Lý Phong Trình cũng bị thái độ này của đối phương làm cho khó hiểu, mấy người khác trong phòng bệnh cũng nhìn qua, chỉ là chẳng ai nghĩ nhiều. Nhưng mà ngay sau đó, bọn họ lại đột ngột nhìn thấy người trẻ tuổi thay đổi sắc mặt, cắn răng, trên khuôn mặt là vẻ phẫn nộ và không cam lòng: “Vì sao mày lại tỉnh lại? Sao mày không đi chết đi!?”

Khi nói chuyện gã còn lấy trong ngực ra một cái gì đó rồi đột ngột nhào về phía giường bệnh của Lý Phong Trình.

Mấy người còn lại trong phòng bệnh đều bất thình lình bị một màn này dọa sợ đến mức hét ầm lên.

Bà Lý cũng sửng sốt, ngay sau đó bà lập tức lấy lại tinh thần, theo bản năng quay sang che cho con trai mình. Lý Phong Trình thấy mũi dao sắp đâm trúng mẹ của mình, lập tức đẩy đối phương ra, nhưng mà cũng không kịp rồi.

Chỉ là ngay trước khi dao trong tay của bạn học Thôi đâm vào người bà Lý đã bị một cú đá hất văng ra ngoài.

Trên tay mất lực, dao cũng thuận thế rơi xuống đất, phát ra tiếng vang vô cùng thâm thúy.

Mấy người con lại giống như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, phì phò thở dốc rồi vỗ vỗ ngực, trong lòng vô cùng sợ hãi mà nhìn về phía Tạ Thanh Phong đang ngăn bạn học Thôi lại.

Bà Lý và Lý Phong Trình vẫn còn chưa định thần lại, sau một lúc hai người lấy lại tinh thần rồi, bà Lý nhịn không được mà mềm nhũn cả tay chân, cả người trượt xuống, bị Lý Phong Trình ôm lấy.

Nhưng hiển nhiên tay chân của Lý Phong Trình cũng mềm nhũn, anh ta run rẩy không thôi, miễn cưỡng lắm mới có thể nhìn Tạ Thanh Phong, theo bản năng nói cảm ơn.

Một tay của Tạ Thanh Phong vô cùng nhẹ nhàng chế ngực bạn học Thôi, rõ ràng là chỉ nắm lấy rất nhẹ nhưng đối phương lại chẳng thể động dù chỉ là một lúc.

Mà bàn tay khác của Tạ Thanh Phong còn đang cầm điện thoại để quay video, sau khi tắt điện thoại đi, cậu mới nhìn Lý Phong Trình, nói: “Tôi đã lưu lại rồi, đối phương là gϊếŧ người không thành, chứng cứ vô cùng xác thực, báo cảnh sát đi.”