Chương 24

Ngay khi Tạ Thanh Phong đến, thì dãy ghế cho bạn học ngồi ở hai bên đã có hai chỗ trống.

Một chỗ bên cạnh Thiệu Thư Ba, vốn dĩ là Thạch Nhạc Nhạc ngồi, nhưng sau khi cậu ta rời đi thì ở đó đã trống ra một chỗ.

Chỗ còn lại ở phía xa của dãy ghế đối diện với Thiệu Thư Ba, nơi vừa mới bị một vài người chen lấn.

Nhưng sau khi nhường chỗ, những người có mặt đều nhìn nhau, ngầm nhớ tới lời đồn đại năm ngoái, đều nháy mắt với nhau, tự hỏi Tạ Thanh Phong có thể ngồi bên cạnh Thiệu Thư Ba không?

Tạ Thanh Phong đều nhìn thấy hành động nhỏ của họ, ngồi xuống chỗ đối diện Thiệu Thư Ba, và chào mọi người.

Thái độ bình tĩnh của cậu ngược lại đã khiến một số bạn học cảm thấy họ chỉ đang chạy theo những tin đồn trước đó, rồi cười đùa nói giỡn hỏi cậu trong một tháng qua cảm thấy thế nào về cuộc sống trong một gia đình giàu có?

Một mặt là tò mò, mặt khác, cũng là muốn gián tiếp xác nhận và nhân tiện mở chủ đề này để kết làm thân, có lẽ sau này sẽ cần đến mối quan hệ này.

Tạ Thanh Phong liếc nhìn quân bài trên bàn, trực tiếp nện một búa nặng nề: "Tôi đã cắt đứt quan hệ với gia đình đó."

Xung quanh đột nhiên trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng ồn ào từ xung quanh dãy ghế, khiến cho góc này càng trở nên yên tĩnh đến lạ thường.

Thạch Nhạc Nhạc vừa ngồi xuống cầm ly nước cam uống một ngụm suýt nữa thì bị sặc, trợn mắt há hốc mồm: "Tạ Thanh Phong, cậu đùa đấy à?" Đang êm đẹp sao lại cắt đứt quan hệ?

Tạ Thanh Phong cũng chỉ nói ra sự thật này, họ sớm muộn gì cũng sẽ thấy tin tức, thành phố C nói nhỏ không nhỏ, nói lớn cũng không lớn, chưa kể, sau khi Tạ Duy Hoan ra viện cũng sẽ vội không thể chờ được công khai ra ngoài.

Có điều cậu không quan tâm.

Tạ Thanh Phong chuyển đề tài: "Các người đang chơi cái gì vậy?"

Mọi người lấy lại tinh thần, còn tưởng rằng cậu nói đùa, nên cũng không tin chút nào, nghe vậy bầu không khí cũng hòa hoãn lại, có người đáp: "Chân phiêu (lời nói thật và mạo hiểm lớn), cậu muốn chơi không?"

Bọn họ vừa mới thi đại học xong, đến đây cũng tò mò, trò chơi cũng không biết nhiều, cho nên thứ này có thể giải tỏa bầu không khí, có thể bày tỏ lòng mình bằng cách nói thật hoặc mạo hiểm.

Tạ Thanh Phong nhìn thoáng qua Thiệu Thư Ba đang lén gửi tin nhắn: "Chơi."

Mọi người nhìn nhau, nghĩ thầm, đây không phải là rất hòa hợp với tập thể sao? Có lẽ vì trước kia chỉ lo tập trung vào việc học nên mới thu mình như vậy.

Sau khi Thiệu Thư Ba nhắn 【 tạm thời đừng tới đây, chúng tôi còn phải tụ trong chốc lát 】 gửi cho người tên 【A】 xong mới cảm thấy nhẹ nhõm.

Vốn dĩ, Thiệu Thư Ba cũng không lo lắng khi cậu ta yêu cầu bên kia đến đón cậu ta sau khi kết thúc, các bạn học có mặt ở đây sẽ không nghi ngờ gì cả, cậu ta có thể ứng phó được.

Nhưng Tạ Thanh Phong vừa xuất hiện, mí mắt cậu ta liền giật giật, trong lòng luôn có một loại dự cảm không tốt.

Trên bàn là 26 quân bài từ bộ bài được chọn đặc biệt, hai quân bài, quân cơ và quân bích từ A đến K

Chín người có mặt cộng thêm Tạ Thanh Phong mới đến tổng cộng là mười người, mỗi lần rút một lá bài, nếu lấy cùng số, thì quân bích sẽ bị quân cơ trừng phạt.

Tạ Thanh Phong là khách, nên Thạch Nhạc Nhạc muốn đối phương rút trước, nhưng Tạ Thanh Phong đã từ chối.

Thạch Nhạc Nhạc cũng không khách sáo, cậu ta bắt đầu trước, tiếp theo là Thiệu Thư Ba, liên tiếp một vòng, Tạ Thanh Phong trở thành người rút cuối cùng.

Sau khi được Thạch Nhạc Nhạc chỉ dẫn, Tạ Thanh Phong đã hiểu luật chơi, người xào bài cũng là Thạch Nhạc Nhạc, ngồi đối diện với cậu.

Khi Thạch Nhạc Nhạc đang xào bài, Tạ Thanh Phong liền lặng lẽ theo dõi động tác của tay cậu ta, mọi người nhìn thấy cũng không nghĩ nhiều, họ chỉ cho là cậu tò mò.

Tạ Thanh Phong theo dõi toàn bộ quá trình mọi người rút bài, trước đó không cảm thấy, nhưng hiện tại không biết có phải là do ánh đèn nhiều màu trong quán bar chiếu vào khuôn mặt của cậu hay không, mà khuôn mặt đó đặc biệt tinh xảo làm người ta kinh diễm.

Đặc biệt là khi rút bài bị cậu nhìn chằm chằm, sẽ có ảo giác tim mình đập loạn xạ.

Tạ Thanh Phong đợi cho đến khi chín người khác rút xong, sau đó liếc nhìn Thiệu Thư Ba, tùy tiện rút một lá.

Thiệu Thư Ba rút là quân cờ, cho nên bất kể người khác rút lá gì, cậu ta cũng sẽ không bị trừng phạt.

Tạ Thanh Phong rút quân A bích, mà một người trong số họ đã rút quân A cơ.

Đối phương đang ngồi bên cạnh Thiệu Thư Ba, Tạ Thanh Phong nhớ ra đó là thanh niên đã đi cùng Thiệu Thư Ba ở bên ngoài bệnh viện.

Đối phương không ngờ mình lại may mắn như vậy, liếc nhìn Thiệu Thư Ba bên cạnh nháy mắt, cậu ta còn nhớ lần trước Tạ Thanh Phong lên xe thể thao ở bên ngoài bệnh viện, nhìn thấy họ mà còn giả vờ không thấy.

Cậu ta đã hỏi về tình hình của Thiệu Thư Ba và Tạ Thanh Phong trước đó, nhưng mỗi lần như vậy đối phương đều giả vờ ngu ngốc, bạn thân kiểu gì không biết, cậu ta đảo mắt xung quanh Thiệu Thư Ba và Tạ Thanh Phong, trước tiên là chắp tay trước ngực xin lỗi Tạ Thanh Phong: "Xem ra ván này tôi may mắn rồi, cho nên xin lỗi trước, đều là bạn học, lỡ có đắc tội gì cậu cũng đừng tức giận."

Tạ Thanh Phong đạm mạc ừ một tiếng.

Đối phương rất kích động: "Cậu chọn nói thật hay là mạo hiểm lớn?"

Tạ Thanh Phong: "Nói thật."

Cái này trúng ngay tim đen của đối phương, cậu ta gần như lập tức hỏi một câu phiền phức: "Bạn học Tạ, mười tám năm qua cậu có thích ai không? Người đó là ai?"