Chương 25

Lời này vừa nói ra, sắc mặt những người còn đang tươi cười đó đều thay đổi, nghĩ tới lời đồn đãi lúc trước, bọn họ theo bản năng nhìn về phía hai người Tạ Thanh Phong.

Làm cho bọn họ ngoài ý muốn chính là, Tạ Thanh Phong, người đáng lẽ vẻ mặt phải bối rối, nhưng lại trông rất thản nhiên, ngược lại biểu cảm của Thiệu Thư Ba lại không vui có thể nhìn thấy dưới ánh đèn mờ.

Mọi người đều sững sờ trước phản ứng này: Tại sao điều này hoàn toàn khác với những gì họ nghĩ?

Người vừa nói còn đang xem trò hay: "Làm sao vậy? Mọi người không tò mò sao? Bạn học Tạ ván đầu tiên sẽ bị phạt rượu đấy?"

Tạ Thanh Phong mặt không đổi sắc nhìn cậu ta: "Đương nhiên không phải, tôi cũng không có gì để nói, từ khi sinh ra tới nay đều chưa từng thích bất luận kẻ nào."

Lời nói của cậu quá bất ngờ, khiến mấy người có mặt đều ngơ ngẩn:??

Không phải mọi người đều nói Tạ Thanh Phong thích Thiệu Thư Ba sao? Cũng nói đối phương đã tặng sô cô la cho cậu ta vào Thất Tịch năm ngoái.

Có người trong số họ cũng đã hỏi giỡn Thiệu Thư Ba, mặc dù đối phương không thừa nhận, nhưng cũng không phủ nhận.

Người ban đầu đặt câu hỏi theo bản năng phản bác lại: "Cậu nói dối, rõ ràng là năm ngoái cậu đã tặng socola cho Thư Ba, lúc đó có người nhìn thấy..."

“Câm miệng!” Thiệu Thư Ba rốt cục tỉnh táo lại, lên tiếng ngăn cản, nhưng đã quá muộn.

Nỗi bất an trong lòng cậu ta đã lên đến đỉnh điểm.

Quả nhiên, ngẩng đầu lên, Tạ Thanh Phong đang cười nhưng lại như không cười nhìn cậu ta, thấy như thế nào cũng giống như là giễu cợt: “Chuyện tặng sôcôla, đúng là có. Có điều nguyên nhân là gì, tại sao các người không hỏi Thiệu Thư Ba."

Mọi người lập tức quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào Thiệu Thư Ba.

Thiệu Thư Ba đã duy trì tư cách này nhiều năm như vậy, cậu ta muốn bác bỏ nó, nhưng nghĩ đến đoạn ghi âm, cậu ta có thể đảm bảo một khi phủ nhận nó, Tạ Thanh Phong sẽ không chút do dự lấy ra, đến lúc đó sẽ chỉ càng xấu hổ hơn mà thôi.

Thiệu Thư Ba hít một hơi thật sâu: "Điều này... thực ra là một sự hiểu lầm. Lúc đầu tôi cũng nghĩ là như vậy, nhưng sau đó tôi mới biết, sôcôla đó là do trong kỳ nghỉ hè tôi đã đến nhà bạn học Tạ để ăn tối rồi tùy tiện đề cập đến những gì tôi muốn ăn, đối phương mới có lòng tốt đưa nó cho tôi, nhưng đúng lúc, hôm đó lại có chút đặc biệt..." Lời ngụy biện còn chưa nói xong, thì trong một khung cảnh ồn ào, chợt nghe thấy tiếng ngón tay gõ vào bàn trà vang lên.

Rõ ràng là rất nhẹ, nhưng lại làm cho cơ thể của Thiệu Thư Ba cứng ngắc, cuối cùng, cậu ta cắn răng, suy nghĩ kỹ một hồi, thì vẫn phải thừa nhận: “Là do tôi cố ý nói đùa với bạn học Tạ, sau đó vốn dĩ muốn nói rõ, nhưng chuyện lại bị ồn ào lớn, nên tôi cũng không dám nói."

Mọi người trợn mắt há hốc mồm, cho nên Tạ Thanh Phong nói mới là thật, đối phương căn bản không thích Thiệu Thự Ba, là cậu ta cố ý để cho bọn họ hiểu lầm nhưng không giải thích?

Đêm nay làm rõ chuyện diễn ra suôn sẻ ngoài mong đợi, Tạ Thanh Phong đã ghi nhớ tất cả các trình tự từ việc xáo trộn bài của Thạch Nhạc Nhạc.

Cho dù vòng đầu tiên, cái người bạn học vẫn luôn ghen tị và đố kỵ kể từ khi cậu xuất hiện này không hỏi, thì cậu vẫn có thể chờ đến Thiệu Thu Ba nhận được một quân bích cũng sẽ chủ động hỏi.

Nhưng hiện tại sự tình đã sáng tỏ, cậu cũng không cần tiếp tục ra tay, chờ kịch hay tiếp tục.

Trong hai vòng tiếp theo mọi người đều có những suy nghĩ khác nhau, Thiệu Thư Ba cũng oán hận với thằng bạn tốt bên cạnh mình, mà thằng bạn tốt đó lại càng không ngờ tới lại vác đá nện vào chân mình, toàn bộ hành trình đều thất thần.

Kết quả là khi bắt đầu ván thứ tư, một bóng người đứng sau lưng Thiệu Thư Ba, thân mật cúi đầu nhìn quân bài mà cậu ta vừa rút: "Đang chơi gì vậy?"

Nhiều người ngước mắt nghi hoặc nhìn người thanh niên xa lạ này, anh ta khoảng hơn hai mươi tuổi, ăn mặc rất hợp thời trang, đeo hoa tai, sáng ngời trong bóng tối, hoàn toàn khác với khí chất thư sinh chưa phai nhạt của họ.

Thiệu Thư Bác sững người, theo bản năng đẩy anh ta ra: "Sao anh lại ở đây? Không xem tin nhắn tôi gửi cho anh sao?"

Thanh niên xa lạ thản nhiên lấy điện thoại di động ra: "Ở đây ồn ào quá, ai nghe được?"

Thiệu Thư Ba không ngờ đối phương vẫn tìm tới, cậu ta đứng dậy vội vàng định dẫn người đó đi, cậu ta sợ mình không rời đi sẽ xảy ra chuyện.

Cậu ta đang đánh cược, các bạn học của mình sẽ không nói năng thiếu suy nghĩ nếu họ không quen biết đối phương, cũng đang đánh cược Tạ Thanh Phong sẽ không lên tiếng.

Nhưng mà cậu ta vừa đứng lên, một giọng nói thản nhiên lại vang lên: "Đều tới rồi, không muốn cùng nhau chơi một ván sao?"

“Không cần!” Thiệu Thư Bác kinh hoảng thất thố cự tuyệt.

Các bạn học bên cạnh chỉ là tò mò, nhưng vào lúc này đều cau mày, nhất là hình tượng của Thiệu Thư Ba vừa mới bị hủy hoại trong lòng bọn họ, bọn họ không ngờ rằng đó lại là một trò đùa cố ý khiến các bạn học bị quê xệ...

Tạ Thanh Phong không có ý định buông tha cho cậu ta: "Anh này trông rất lạ, có quan hệ gì với bạn học Thiệu vậy?"