Chương 27

Sau khi Quốc sư xảy ra chuyện, hầu hết ngọc thạch trong tiểu kim khố đều biến thành bột, nên dư ra rất nhiều chỗ trống.

Trước kia Hoàng Thượng không cho phép bất luận kẻ nào tùy ý lung tung những bột ngọc này, bây giờ cũng không cho phép bất luận kẻ nào động đến, nhưng những cái kệ trống trải cũng bắt đầu lắp đầy ngọc thạch.

Sau khi chiếc kệ cuối cùng đã được lấp đầy, Hoàng Thượng lại bắt đầu mang những chiếc rương vàng vào.

Không có nơi nào để đặt, vì vậy đã đặt trực tiếp ở hành lang bên cạnh cái kệ.

Sau hơn mười ngày, toàn bộ tiểu kim khố thật sự giống như tên của nó: Kim quang lấp lánh, tồn kho tràn đầy.

Nếu không phải lúc tiểu kim khố được xây cũng không lớn, Đại thái giám sẽ hoài nghi liệu có phải ngoại trừ ngọc thạch đều đổi thành hoàng kim ra thì Hoàng Thượng muốn đem bản thân mình an táng cùng luôn không.

Ba năm trước, sau khi Hoàng Thượng đăng cơ là mười lăm tuổi, dựa theo quy củ cho xây dựng lăng mộ, đây là lễ an táng mà các hoàng đế kế vị của Đại Cảnh Triều sau khi đăng cơ cần bắt đầu chuẩn bị.

Hai năm trước, Hoàng Thượng bắt đầu xây dựng tiểu kim khố, vốn dĩ cho rằng đây là sở thích của bản thân, nhưng bây giờ sau khi Đại thái giám đã nhìn ra tâm tư của Hoàng Thượng, ông đoán e là... Quốc sư thích.

Quốc sư trầm mê tu luyện, mà tu luyện thì cần phải có linh lực nên cần một lượng lớn ngọc thạch mới có thể tạo thành địa điểm.

Linh lực chung quanh hoàng cung không nhiều lắm, nên Quốc sư thường xuyên ra ngoài cung, nhưng sau khi Hoàng Thượng tu sửa cái tiểu kim khố này về sau, Quốc sư quả thật đã ở trong cung rất nhiều.

Đáng giận ông lại tin vào lời đồn Hoàng Thượng nhắm vào Quốc sư...

Đại thái giám nhìn thấy mấy ngày nay Hoàng Thượng tung hoành, hi vọng Đại đạo trưởng có thể khuyên nhủ Hoàng Thượng.

Kết quả ngày ấy nghe câu nói đó của Hoàng Thượng xong, Đại đạo trưởng đầu tiên là kinh ngạc cùng nghi hoặc, sau đó biểu cảm trở nên khó hiểu dị thường, trực tiếp trở về điện Quốc sư, đến nay vẫn chưa đi ra.

Sau đó, Nhị đạo trưởng và Tam đạo trưởng vội vã trở về, nhưng sau khi vào trong điện Quốc sư cũng không có đi ra.

Khi tiểu kim khố đã gần đầy, Cảnh Đế vẫy tay cho mọi người lui, lặng lẽ đứng ở bên chiếc kệ trống duy nhất, đúng là chỗ ngọc ban chỉ đã xuất hiện lúc trước.

Hiện giờ đã qua mười ngày, chỗ này vẫn không có gì thay đổi.

Đại đạo trường đi tới, hai mắt đỏ ngầu, hiển nhiên đã nhiều ngày không có nghỉ ngơi tốt, đạo bào trên người vẫn sạch sẽ chỉnh tề, sắc mặt tuy tiều tụy nhiều nhưng lại hơi thoải mái.

Cảnh Đế biết Đại đạo trường đến nhưng cũng không quay đầu lại, hắn chỉ vào cái kệ trước mặt: "Những thứ này lại không có thay đổi, ngươi nói, có phải là trẫm nghĩ nhiều hay không?"

Đại đạo trường nhìn xung quanh đã thêm nhiều đủ loại vàng ngọc, âm thầm thở dài: “Hoàng Thượng cảm thấy mình suy nghĩ nhiều sao?”

Cảnh Đế lắc đầu: "Không."

Đại đạo trường: "Nếu trong lòng Hoàng Thượng đã có chủ ý, bần đạo nói gì cũng không trọng yếu."

Cảnh Đế không nói nữa, hồi lâu, mới hỏi một câu lần trước đã không hỏi: “Ngươi tin Quốc sư còn sống sao?”

Lần này đổi thành Đại đạo trường trầm mặc, sau một lúc lâu, Đại đạo trường không biết nghĩ đến cái gì, trong mắt tràn đầy tiếc nuối: "Tin."

Cảnh Đế nghe thấy lời này, không nói cũng không đáp lại.

Nhưng vào lúc này, Đại đạo trường không hiểu sao lại mở miệng nói một điều: "Khi sư phụ thu tiểu sư đệ, hắn mới sáu tuổi, ở bên ngoài hai năm mới mang về cung. Khi mới trở về, sư phụ lại đặc biệt đi tìm bần đạo vẻ mặt ngưng trọng và thở dài, lúc đó sư phụ chỉ nói hai câu, câu thứ nhất là tiếc hận cho tiểu sư đệ; câu thứ hai chính là muốn bần đạo sau này chiếu cố tiểu sư đệ nhiều hơn, để hắn sống theo ý nguyện của mình."

Cảnh Đế cuối cùng cũng xoay người lại, ánh mắt nặng trĩu nhìn chầm chầm Đại đạo trưởng, hiển nhiên là bởi vì câu "tiếc hận" kia.

Hắn đột nhiên ý thức được, bản lĩnh của lão Quốc sư không tầm thường, lẽ nào lão Quốc sư ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Quốc sư đã nhìn thấy số mệnh của hắn rồi?

Lão Quốc sư hiển nhiên là quan tâm Quốc sư, tình cảm những năm nay cũng không phải là giả, nhưng nếu như lão Quốc sư ngay từ đầu đã biết, vì sao không sửa mệnh?

Đại đạo trường chỉ có thể giả vờ như không nhìn thấy ánh mắt của Cảnh Đế, nhìn hai chiếc ngọc ban chỉ đó rồi nói tiếp: “Sư phụ sỡ dĩ tiếc hận, là bởi vì tiểu sư đệ vô cùng tài giỏi, là người giỏi nhất mà sư phụ từng gặp qua trong đời. Nhưng ngày đó sư phụ nhìn thấy tiểu sư đệ, thì đã nhìn thấy đối phương chỉ có thể sống đến tuổi nhược quán chi niên*. Lúc đó sư phụ rất thương đứa nhỏ không cha không mẹ này, liền nuôi dưỡng ở bên cạnh."

*Nhược quán chi niên: chàng trai mới chớm tuổi 20 khi thân thể còn chưa hoàn toàn phát dục.

"Sau đó, sư phụ đã thử rất nhiều biện pháp, nhưng không có biện pháp nào có thể thay đổi vận mệnh của tiểu sư đệ. Sau này do hàng năm tu vi đều tăng lên, tài năng của tiểu sư đệ cũng quá cao, thậm chí tu vi của hắn đã vượt qua sư phụ, cho nên ngay cả lão nhân cũng không còn nhìn thấy vận mệnh của tiểu sư đệ."

"Sư phụ, lão nhân gia ông ấy ngay cả vận mệnh của mình, cũng không thể thay đổi... Cuối cùng ông ấy nhớ đến tiểu sư đệ, trước khi đi, ông đã dốc hết tu vì để tính một quẻ cuối cùng cho tiểu sư đệ, cũng dặn dò hai việc."

“Năm đó bần đạo và các sư đệ không hiểu quyết định của sư phụ, nhưng bây giờ đã hiểu.”

Cảnh Đế chỉ cảm thấy giọng nói có chút khàn khàn: "Là... Quẻ gì?"