Chương 28

Đại đạo trường hốc mắt cũng có chút ướŧ áŧ: "Thân tử vì quốc, trung can nghĩa đảm, cứu vạn dân khỏi nước sôi lửa bỏng, đoạn tuyệt đường lui lại xông ra."

"Khi đó ta nghe xong chỉ cảm thấy sư phụ đang trấn an chúng ta, trấn an chính mình, đã là thân tử vì quốc thì làm sao sống sót? Ngay cả sư phụ cũng không cách nào thay đổi, chỉ có thể tuân theo thiên mệnh. Sư phụ cũng tin tưởng, cho dù là tiểu sư đệ biết trước, hắn cũng sẽ vẫn nguyện chết."

"Trước khi sư phụ rời đi, việc thứ nhất chính là nhường vị trí Quốc sư cho tiểu sư đệ, việc thứ hai là để cho những sư huynh đệ còn lại trong đạo môn chúng ta rời đi, tự mình đi đến đạo quán, trong năm năm không được trở về cung."

"Bây giờ nhìn thấy ngọc ban chỉ, có thể đúng như Hoàng Thượng đoán, như quẻ đã nói, lấy thân hi sinh cho tổ quốc, chết chính là thân, nhưng linh hồn của tiểu sư đệ có thể đã đi đến một thế giới khác, sống sót với một thân phận khác, đó là cái gọi là đoạn tuyệt đường lui lại xông ra.”

"Sở dĩ sư phụ không cho phép chúng ta trong vòng năm năm trở về cung, là bởi vì sợ chúng ta không chịu nổi mà đi sửa vận mệnh của tiểu sư đệ, tìm biện pháp cứu hắn, một là, tu vi của chúng ta không đủ thì sợ không đạt được; hai là sợ chúng ta không hiểu được quẻ này, nếu thay đổi, có thể sẽ tước đi cơ hội sống sót duy nhất của tiểu sư đệ."

"Cho nên, ngày đó Hoàng Thượng nói, bần đạo... đều tin."

Cảnh Đế không biết từ lúc nào đã đưa mắt trở lại trên hai chiếc ngọc ban chỉ kia, thật lâu sau mới chậm rãi nói: “Trẫm nợ Quốc sư một cái mạng, Đại đạo trường hẳn là biết chuyện.”

Đại đạo trường không biết vì sao Hoàng Thượng đột nhiên nhắc tới chuyện này, nhưng ông đúng là đã từng nghe nói qua: "Bần đạo biết."

Cảnh Đế quay lưng về phía Đại đạo trường, ông không nhìn rõ vẻ mặt của đối phương, chỉ cảm thấy vị tiểu Hoàng Thượng cao lớn trước mặt đã không còn giống như ba năm trước đây khi mới vừa đăng cơ, mà đã là một vị đế vương uy nghiêm tự mình trưởng thành đảm đương mọi việc.

Giọng của Cảnh Đế rất nhẹ nhàng như đang thở dài: “Ngoại trừ việc năm đó vận mệnh của trẫm được sửa đổi, sau đó Hoàng Hậu lại tìm người xem bói cho trẫm, nói số của trẫm là một vị Đế vương vang danh thanh sử cô độc sống quãng đời còn lại không có kết cục tốt, cho nên lúc đó Hoàng Hậu không có con mới miễn cưỡng đồng ý nuôi dưỡng trẫm ở bên người.”

Nghe được thanh âm cực kỳ bình tĩnh này, Đại đạo trưởng không hiểu sao lại có một ý nghĩ không thể tin được, trong lòng dâng lên cảm giác bất an.

Chỉ nghe Cảnh Đế tiếp tục nói: "Bây giờ trẫm lại lần nữa không có vướng bận, cô độc một mình, như vậy……." Sau câu nói này, Cảnh Đế từ từ xoay người, đứng ngược sáng, Đại đạo trưởng không thể nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của hắn, nghe những lời tiếp theo, chỉ cảm thấy tê cả da đầu: "Chờ trong triều giải quyết xong xuôi, Đại đạo trưởng có biện pháp nào có thể đưa trẫm đến nơi hiện tại của Quốc sư không? Bất luận sống chết, mặc kệ kỳ hạn, dù là năm năm hay mười năm, trẫm... có thể chờ."

Đại Đạo Trường cho dù là đã sớm có dự cảm trong lòng, nhưng chờ đến khi nghe thấy được chuyện mà Cảnh Đế nói ông cũng khó mà có thể tin được, ngốc lăng nhìn Cảnh Đế, há mồm, thật lâu sau lại chẳng thể nói lên bất cứ lời nào.

Ông nhất thời thật sự không biết nên mở miệng thế nào.

Từ ngày đó hồi cung thì ông đã nhìn ra, Cảnh Đế đối đãi với tiểu sư đệ có chút không giống, nhưng lại không ngờ rằng là…

Tiếng nói của Đại Đạo Trường có chút nghẹn lại, ông cùng tiểu sư đệ nhiều năm như vậy xem nhau như huynh đệ, như thân nhân, nhưng cũng không dám nó có thể vì đối phương mà làm đến bước này.

Chỉ là không đợi ông nói ra khϊếp sợ trong lòng thì cửa của tiểu kim khố đột nhiên bị người ta đẩy ra, giọng nói đầy phẫn nộ của Thái Hậu truyền đến: “Hoàng đế, người bị điên rồi phải không?”

Bên ngoài cánh cửa sơn son đỏ kia, đầy người quỳ trên đất, mà đại thái giám cầm đầu đang bị người ta bịt miệng, đây cũng là lý do mà ông ta không thể kịp thời bẩm báo.

Thái Hậu hiển nhiên đã nghe được đối thoại của hai người, mặt bà trắng bệch nhìn Cảnh Đế, bởi vì cảm xúc bất an và sợ hãi mãnh liệt tụ về một chỗ, khiến cho thắt lưng luôn thẳng tắp của bà dần dần chùng xuống.

“Hoàng đế, tuy ai gia không phải là mẹ ruột của người, nhưng ta tự nhận mấy năm nay giữa chúng ta xem như có chút tình cảm mẫu tử, người thật sự không thèm để ý chút nào đến triều đình…” Nhiều người muốn cướp vị trí này như thế, hắn lại có thể dễ dàng từ bỏ, rốt cuộc hắn có hiểu hắn đang làm cái gì hay không?

Cảnh Đế đối với chuyện Thái Hậu đột nhiên xuất hiện cũng không có phản ứng gì quá lớn, hiển nhiên hắn đã sớm biết, và hắn cũng không định lừa gạt đối phương.

Cảnh Đế vẫy vẫy tay, cấm vệ quân lập tức đưa mọi người rời đi, ngay lập tức trong đại điện chỉ còn lại ba người bọn họ.

Thái Hậu do bảo dưỡng vô cùng kỹ càng mà gương mặt nhìn rất trẻ, khuôn mặt ấy nhìn theo Cảnh Đế, thấy gương mặt hắn không chút gợn sóng liếc nhìn mình, trong lòng bà không khỏi hoảng sợ.