Chương 3

Edit: Phong Lữ

Làm cho quỷ hồn biến mất đối với những tu sĩ khác có lẽ sẽ đủ khó, nhưng nếu Thiên Nhận muốn làm thì rất dễ dàng, ma khí trong cơ thể hắn từ nhỏ đã có thể nuốt chửng tất cả đồ vật âm tà, chỉ cần thoáng nghiêm túc, đã có thể nuốt luôn con ác quỷ này.

Nhưng mà, trong thời điểm ngàn cân treo sợi tóc này, hắn nhìn thấy vết thương chỗ chặt đầu của con quỷ này.

Thiên Nhận đi chuyến này vì muốn tìm Phó Hồng Diệp là đệ tử ngoại môn ký danh tại Huyền môn Ly Hỏa cung, vì thiên tư cực cao nên rất được sư môn để ý, ra ngoài du lịch một hồi đã kết Kim đan.

Đối với tu sĩ mà nói, luyện thân dễ dàng, tu tâm lại rất khó, hiện nay Nguyên anh tu sĩ trên thế gian cũng không nhiều, Phó Hồng Diệp cũng coi là cao thủ ở trong lứa trẻ tuổi.

Lúc trước khi Phó Hồng Diệp đi, vì động viên hắn chuyên tâm tu hành, Huyền môn từng đặc biệt luyện chế pháp bảo tên là Nhất Diệp Kinh Hồng cho y hộ thân. Vật ấy làm từ mười hai phiến lá phong mỏng nối liền cùng nhau, bình thường có thể đeo vào cổ tay như đồ trang sức, một khi vận công tạo nên từng trận lá bay, nơi lá phong lướt qua có thể gϊếŧ người trong vô hình, vết chém do lá phong kia y hệt vết chém trên cổ ác quỷ.

Phát hiện manh mối này, Thiên Nhận cũng không đoái hoài tới việc thu thập quỷ hồn nữa, kéo đầu y kiểm tra cẩn thận. Trông mặt cắt như vậy, nhất định đươc gây ra trong lúc chặt đầu, vết lá phong tổng cộng có 12 vết, hẳn là do Phó Hồng Diệp dùng toàn lực vận công tạo ra. Nhưng con ác quỷ trong đầu ngoại trừ đón dâu ra thì không còn gì khác này mà cũng đáng được ‘đối xử’ ra hồn thế à? Hay con ác quỷ này đang cố gắng giả ngu để hạ thấp sự cảnh giác của hắn?

Thiên Nhận vẫn không muốn tin một ác quỷ có thể sai khiến một đội tiểu quỷ thật sự là đồ ngốc, hoài nghi nên hắn dùng một tay xách đầu con quỷ tới trước mặt, thân quỷ thì vẫn để nó treo trên cây để đề phòng, hỏi: “Ngươi tên là gì?”

Thiếu niên thành quỷ cũng nhiều năm rồi, ngày xưa đầu không đặt vững, lỡ rơi một cái là đủ doạ người ta sợ gần chết, lần đầu tiên thấy có người sống chuyên nhìn hắn rơi đầu mà vẫn bình thường thế này, nhất thời cũng chỉ có thể cảm thán, thật không hổ nam nhân đã lên kiệu hoa của mình, đúng là khác với tất cả mọi người.

Cảm khái thì cảm khái chứ cũng biết nếu không trả lời e là đầu lại được bay lên trời một hồi.Tuy y từ lâu đã không biết đau đớn là gì, nhưng muốn ở nơi hoang sơn này tìm đầu cũng rất phiền phức, nên đúng lúc đáp lời: “Tại hạ là Chư Cát Thanh Thiên, khi còn sống chính là cử nhân duy nhất ở Chu Gia Tập.”

Ở thị trấn trong núi như Chu Gia Tập, cử nhân đã là nhân vật vô cùng hiếm thấy, bởi vậy hắn nói rất là đắc ý. Nhìn thần sắc ác quỷ này, Thiên Nhận suy nghĩ một chút, vẫn quyết định không có nói cho y biết, mới vừa đầy ba mươi tuổi hắn đã không thèm gϊếŧ quan viên nhất phẩm trở xuống, đẳng cấp không đủ, đối với đệ nhất sát thủ mà nói thì quá hạ thấp giá trị bản thân.

Tên quỷ này dễ nghe hơn so với Thiên Nhận dự liệu, vốn tưởng là với khí chất này của y thì hẳn phải tên kiểu Chu Đại Cẩu, Cát Nhị Đản, không ngờ lại là họ kép như Gia Cát. Thiên Nhận bị ám, trong danh sách hắn từng ám sát có mấy quan văn họ Gia Cát, nhưng hành động thì không có gì ăn nhập với con quỷ này, trong lòng hoài nghi quỷ này có khi nào chỉ khai đại cái tên, hắn lại hỏi: “Ngươi chết như thế nào?”

“Ta cũng không rõ mình chết bao lâu rồi, hình như là bị sơn tặc chém chết á, cơ mà bọn hắn cũng bị ta gϊếŧ chết…”

Những năm qua Chư Cát Thanh Thiên luôn chăm chăm chấp niệm bái đường thành thân để đi vào luân hồi, cho dù là sơn tặc hung hãn nhất ở đây cũng không thể nào sống sót vào kiệu hóa của y, việc này lặp đi lặp lại, bái đường thì không thành nhưng sơn tặc cản đường lại chết hết trên tay hắn, khiến ác quỷ tự nhận mình thiện lương đang hoàng hết sức phiền muộn.

Bây giờ thật vất vả mới tìm được Thiên Nhận không chết, tuy biết đối phương rất nguy hiểm, nhưng Chư Cát Thanh Thiên vẫn muốn cố hết sức thử một lần.

Nói cho cùng y chỉ là muốn lừa người ta bái đường với mình, mấy chuyện như động phòng thì cũng không đòi hỏi, yêu cầu như thế cũng không quá đáng, nhỡ đâu vị đại huynh đệ này mềm lòng đồng ý thì sao?

Nghĩ tới đây Chư Cát Thanh Thiên cảm thấy, mới qua một ngày, thái độ người này đối với mình đã từ mới gặp mặt đã đạp bay đầu thành cầm đầu hỏi han, từ dùng chân tới dùng tay, có thể nói là tiến bộ thần tốc, cố bồi dưỡng tình cảm thêm mấy ngày thì chuyện thành thân cũng không phải là không thể…

Đúng, chính là như vậy, nương tử đã hỏi tên với chuyện đời của mình, rõ ràng là có hứng thú đối với y, y phải lợi dụng cơ hội trả lời làm sao cho đối phương có ấn tượng tốt mới được.

Một mình ở trong núi sâu nhiều năm, năng lực tự an ủi của Chư Cát Thanh Thiên từ lâu đã xuất thần nhập hóa, chỉ chốc lát đã hoàn toàn dẹp bỏ sầu lo, lại thầm hối hận câu trả lời này có vẻ cho thấy tuổi mình quá lớn, lập tức liền bổ cứu nói: “Cơ mà ngươi yên tâm, vi phu khi chết tuổi mới mười tám, thực sự là thiếu niên, cũng không phải trâu già gặm cỏ non.”

Thiên Nhận hoàn toàn không lý giải nổi rốt cuộc tên này dùng phương thức tư duy gì mới có thể coi thẩm vấn của hắn thành đề tài này. Yên lặng nhìn quả đầu đầy mang thần sắc rất nghiêm túc này, hắn rốt cuộc xác định, không phải do mình đánh giá thấp đối thủ, mà là trong đầu con ác quỷ này thực sự không còn gì khác ngoài bái đường!

Như để bỏ qua câu hỏi của ác quỷ, Thiên Nhận liếc xéo y: “Ta tu ma nhiều năm, không nói ngoa, đã hơn ngươi năm mươi tuổi.”

Ở Chu Gia Tập bộ đầu biết chút công phu quyền cước đã là cao thủ hàng đầu, Chư Cát Thanh Thiên đã bao giờ gặp nhân vật kì lạ như tu sĩ, động một chút là bế quan cái mấy chục năm như vậy đâu. Tuy rằng nghe nương tử của mình đã qua tuổi sáu mươi cũng rất khϊếp sợ, nhưng y vẫn kiên quyết không từ bỏ, nói: “Thật ra thì trâu nghé gặp cỏ già cũng được mà.”

Đương nhiên, với mấy chuyện như khoảng cách tuổi tác hay ranh giới sinh tử này, Tất đại sát thủ chỉ hỏi: “Nói đi, ngươi muốn dùng tư thế nào để hồn phi phách tán?”

Lại bị từ chối như dự liệu, Chư Cát Thanh Thiên chỉ có thể sử dụng thủ đoạn cuối cùng, hoàn toàn bỏ hết các vất đề sỉ diện, ôm đùi Thiên Nhận bi phẫn gào lên: “Đại hiệp, vừa nhìn đã biết ngươi người của chính đạo, coi như là làm việc thiện, bái đường với ta đi mà! Năm ta mười tám tuổi, chưa kịp nhìn thấy sự đời gì đã chết mất rồi. Ở trong núi này muốn sống không được muốn chết cũng không xong, nếu không được luân hồi nữa thì thà hồn phi phách tán như vậy đi!”

Ngươi mới là người của chính đạo, cả nhà ngươi đều là người của chính đạo!

Với một ma tu mà nói, bị coi là đại hiệp chắc chắn là sỉ nhục lớn nhất, Thiên Nhận cũng phát hiện thiện tâm của mình dư nhiều quá nên tạo thành phiền toái lớn, không biết làm sao nữa, đùi bị ôm quá chặt, chỉ có thể lạnh lùng nói: “Ngươi muốn bái đường đến phát điên rồi à? Nhìn kỹ đi, ta là nam nhân! Còn là ma tu đó!”

Ma tu là cái gì? Có thể ăn không??:D?

Mờ mịt trừng mắt nhìn, Chư Cát Thanh Thiên phát hiện cách năm mươi tuổi quả nhiên có sự khác biệt rõ rệt. Y hoàn toàn không hiểu nương tử đang nói cái gì, nhưng mà cũng chả sao, y sẽ cố gắng khắc phục được!

Trong lòng đã tự khắc phục tất cả trở ngại, y thể hiện quyết tâm của mình: “Thật không dám giấu diếm, chỉ cần có thể sống sót cùng ta bái đường, cho dù có là con trâu ta cũng nhét vào trong kiệu hoa.”

Chư Cát Thanh Thiên vốn là ác quỷ chiếm thi thể, khí lực mạnh không giống bình thường, lúc này y liều mạng ôm đùi, Thiên Nhận nhất thời giãy không ra, chỉ có thể tức đến cắn răng: “Ta chỉ biết là, ở Cực Nhạc cung, người giống như ngươi sẽ bị bảy, tám đại hán đè lên giường.”

Đại… Đại hán? Bảy… Bảy, tám người? Nương tử của y rốt cuộc phải sống ở nơi đáng sợ nào vậy?

Là một ác quỷ chất phác, cuộc sống phóng túng của ma tu thật sự kí©h thí©ɧ với Chư Cát Thanh Thiên, thoáng tưởng tượng đã phải hít vào một ngụm khí lạnh, nhưng mà, vì bái đường y đã không thèm quan tâm nữa, đầy bi tráng nói: “Đến đây đi, đè ta trực diện nào.”

Sau khi hoàn toàn giác ngộ rằng thần kinh xấu hổ của con quỷ này đã bị hóa đá trong đất từ đời nào rồi, Thiên Nhận cố ép mình bình tĩnh lại, đưa ra lời uy hϊếp hắn cho là mạnh nhất rồi: “Nếu ngươi còn không buông tay, ta lập tức thiến ngươi.”

“Thôi được, vậy ngày mai ta trở lại.”

Bị thiến rồi thì không thể bái đường được, lời đe dọa này quả nhiên có tác dụng, Chư Cát Thanh Thiên vừa nghe đã kinh hoảng, không nghi ngờ tính nói được làm được của nam nhân lạnh lùng này, phẫn nộ vung tay, nói: “Nương tử, ngươi có thể gắn đầu ta về lại hay không? Nhớ đừng đặt lệch cũng đừng dùng chân đá, nhẹ nhàng một chút, cảm tạ.”

Dây dưa lâu như vậy rốt cuộc mới tạm thời thoát khỏi ác quỷ này, Thiên Nhận thề sau đêm nay khi đến Chu Gia Tập xong, mai sau chắc chắn không bao giờ quay lại cái nơi quỷ quái này nữa. Hắn thà rằng quẩn ẩu với mười mấy đại hiệp chính đạo cũng còn hơn nghỉ ngơi với con quỷ đầu óc có bệnh một chút nào!

Thấy quỷ kia thật sự ngoan ngoãn ngồi dưới đất không nhào tới, tâm tình Thiên Nhận trong giây lát đó thoải mái hệt như đã độ kiếp thành công, tiện tay thả đầu hắn ra, lạnh lùng nhắc nhở: “Được, ta không rảnh hành thân mình với ngươi nữa, ôm đầu cút nhanh lên.”

Với tính khí nóng nảy của Thiên Nhận, Chư Cát Thanh Thiên vốn cũng không hi vọng hắn sẽ nhẹ nhàng gắn đầu mình lại, lúc này không lấy chân đạp đã hiền quá sức tưởng tượng rồi, y cũng không oán giận gì, chỉ giơ tay muốn đón lấy đầu mình.

Đầu y đầu tiên đã bị đá bay lăn lôn lốc trên sườn núi, rồi còn bị Thiên Nhận cầm lấy hỏi này nọ hồi lâu, tóc tai buộc gọn gàng từ lâu đã không còn, hôm nay không khác gì quả cầu bị gió quật đi tứ tung. Nhưng đang lúc Chư Cát Thanh Thiên đau xót suy nghĩ lần chải đầu này lại phải rụng bao nhiêu tóc, thì một con chim lớn đỏ chót bay từ trên không qua, sau đó, há mồm cắp quả đầu mới rơi xuống của y.

Hai tay cứng đờ giơ lên, nhìn thấy quả đầu tóc rối bời với gương mặt trợn mắt ngoác mồm của mình đang bay trên không trung càng ngày càng xa, rốt cuộc Chư Cát Thanh Thiên cũng phản ứng lại, hoảng sợ kêu lên: “Nương tử! Đầu ta bị chim tha đi rồi! Ngươi làm làm mất đầu ta rồi! Ta không còn là thi thể hoàn chỉnh nữa! Cả mặt của mình ta cũng không thấy nữa rồiiiiii!”

Sau đó, thi thể không đầu đang căm phẫn lại kéo tay áo của hắn lại, cho dù không có đầu, từ ngôn ngữ hình thể cũng đọc ra được vẻ tràn đầy mong đợi: “Ta biết, nam nhân như ngươi không thể không chịu trách nhiệm, nói đi, khi nào chúng ta bái đường?”

Chu Gia Tập rách nát này hẳn là có độc rồi, quỷ điên điên khùng khùng thì thôi, giờ ngay cả chim cũng không bình thường!

Trong lòng mắng nhiếc phong thuỷ, nơi đây Thiên Nhận mặt không đổi sắc nhìn con chim lớn, nó liền bị dọa bay lẹ hơn. Bây giờ hắn không nghĩ tại sao một ác quỷ chỉ dựa vào sát khí đã có thể khắc chết người sống mà lại yếu đuối tới độ bị một con chim cướp đầu đi, cũng không nghĩ tại sao làm mất đầu ác quỷ thì lại phải chịu trách nhiệm, đi bái đường với nó, lúc này trong lòng hắn chỉ có một ý nghĩ ——

Thật ra làm hộ pháp ma giáo cũng rất tốt, bây giờ hắn chạy về còn kịp không?Tác giả có lời muốn nói:

Chư Cát Thanh Thiên: Thật ra ngươi chỉ cần ở chung với ta thêm mấy ngày, sẽ phát hiện ta có rất nhiều ưu điểm đặc biệt mà người khác không có!

Thiên Nhận: Tỷ như?

Chư Cát Thanh Thiên: Đầu ta có thể làm đủ trò như các loại cầu!

Thiên Nhận: Ta không quen biết ngươi, tạm biệt, cáo từ!