Chương 4

Edit: Phong Lữ

Thiên Nhận đương nhiên không thể để ý tới lời giải thích hồ đồ này của ác quỷ, hắn là sát thủ, vốn là am hiểu cách truy tung, lúc này hắn móc ra một cây hương dẫn đường đốt lên, một đường khói xanh lượn lờ bay đi theo hướng của con chim vừa nãy, qua đó thấy được là hướng tới Chu Gia Tập.

Mặc dù Chư Cát Thanh Thiên không hề bình thường, nhưng dù sao cũng là một ác quỷ, thi thể của y chứa sát khí rất lớn, cho nên kiệu hoa y làm ra mới có thể khiến sơn tặc thân thể cường tráng, vừa chạm vào đã tử vong. Nếu là chim bình thường tiếp xúc tới đầu y, nhất định sẽ lập tức bị sát khí gây chết, nhưng con chim này không sao, chỉ vì nó cũng không phải là vật sống.

Lúc nãy Thiên Nhận cũng chỉ mới liếc mắt một cái, lông vũ toàn thân con chim kia có màu đỏ, lưng mọc bốn cánh, bụng sinh bốn chân, chân trước ngắn chân sau dài, tiếng kêu làm người nghe đau buồn, hẳn là Thương Hồn điểu trong sách cổ có ghi chép. Thương Hồn điểu sinh ra từ oan hồn, vô hại với vật sống, chỉ ngày ngày luẩn quẩn kêu gào tại nơi nó chết đi, bởi vậy tu sĩ giang hồ đều biết, nơi có loài chim này thì tất có oan tình.

Bây giờ tiếng tăm của Huyền môn đang thịnh, đám ma tu đều ở Mạc Bắc cúp đuôi làm người, theo lý thì đây là lúc thiên hạ thái bình, loài chim này từ lâu đã tuyệt tích ở bên ngoài. Thiên Nhận không ngờ sẽ thấy một con ở chỗ này, thầm nghĩ: Chu Gia Tập rõ ràng chỉ là một thành nhỏ trong núi không đáng chú ý nhưng lại có nhiều quỷ hồn như vậy cũng khó trách sư phụ muốn cố ý ủy thác mình đến đây điều tra.

Trong đầu nghĩ đến nhiệm vụ, thân thể Thiên Nhận yên lặng không một tiếng động hoà vào bóng đêm, sử dụng độn thuật đuổi theo hướng khói xanh.

Thiên Nhận có thể thành đệ nhất thiên hạ sát thủ như hôm nay, không thể không kể đến công từ chiêu thức ‘bất cứ lúc nào, trong hoàn cảnh nào có thể cũng hòa mình một thể với xung quanh, ngày đi ngàn dặm’ này. Ngày xưa chỉ cần hắn vận công này thì không người nào có thể phát hiện tung tích của hắn, nhưng hôm nay Chư Cát Thanh Thiên lại có thể đuổi theo không tốn sức chút nào, còn ở bên cạnh hắn rầu rĩ nói: “Nương tử, ngươi nói xem, chắc con chim kia không mang đầu của ta đi ăn đâu ha?”

“Thương Hồn điểu cũng là quỷ hồn, hằng ngày không ăn không uống, ngoại trừ gào thét thì không hề làm gì.”

Thuận miệng ứng phó một câu, ánh mắt Thiên Nhận nhìn về phía ác quỷ càng trở nên thâm thuý. Đến Nguyên anh kỳ rồi thì ít nhiều gì cũng đã có thể đánh giá ra thực lực đối thủ, lúc trước hắn rõ ràng cảm nhận được sát khí từ con quỷ này cực mạnh, có thể đủ đánh một trận ra trò, nhưng đến khi nó mở mắt ra thì lại không còn nữa, làm cho hắn không khỏi hoài nghi đã có chuyện gì xảy ra với con quỷ này?

Quỷ không giống người, oán hận sinh ra khi chết sẽ quyết định thực lực của quỷ. Không cần biết đã qua bao lâu, chỉ cần oán hận không đổi thì thực lực cũng sẽ không đổi, trừ phi bị ma tu bắt đi luyện thành nô bộc, nếu không thì không có cách nào lên cấp. Tuy là như vậy, năng lực sinh ra khi chết đi của những con quỷ khác nhau cũng khác nhau, trước mắt các tu sĩ cũng chỉ căn cứ vào phần lớn đặc điểm quỷ hồn để chia thành ba cấp: du hồn, ác quỷ và Quỷ Thần.

Trong đó, du hồn chỉ là cô hồn dã quỷ không có năng lực hại người, chỉ cần tu sĩ điểm hóa thì có thể vào luân hồi lại, thông thường tu sĩ chính đạo gặp du hồn thì đều ra tay tiễn họ đi để tích chút âm đức. Ác quỷ là quỷ hồn lòng mang oán hận, lúc nào cũng muốn báo thù, loại quỷ này đều có thủ đoạn đặc biệt để hại người, với tu sĩ mà nói thì cũng có sức uy hϊếp. Mỗi môn phái đều sẽ nhắc nhở đệ tử trẻ tuổi cần có trưởng bối đi cùng thì mới được thu phục. Còn về ba vị Quỷ Thần ở quỷ vực, sư phụ của hắn-Hà Hoan chỉ nói một câu —— chưa đến Nguyên anh, gặp chỉ có chết.

Thiên Nhận từng nghe nói, từng có mấy môn phái ma tu chuyên ngự quỷ có ý định đánh Quỷ Thần, kết cục là toàn gia diệt vong, qua đó có thể thấy chút ít về độ hung tàn của Quỷ Thần. Cho nên, hắn không tin lời đồn Chu Gia Tập có Quỷ Thần, chỉ cảm thấy đám thôn dân sơn dã này cũng thật là điếc không sợ súng, cả danh Quỷ Thần mà cũng dám dùng tới.

Quỷ hồn có thể phát huy bao nhiêu sức mạnh thì tùy vào tâm tình tiêu cực, với cái nết như Chư Cát Thanh Thiên này, Thiên Nhận nhắm y cùng lắm cũng chỉ uy hϊếp trinh tiết nam nhân một chút, chứ chả có tiền đồ đi chủ động hại người. Tuy vậy, thân là vị nam nhân bị uy hϊếp trinh tiết kia, lắm lúc hắn cũng muốn diệt quách thứ quỷ hồn đáng ghét này.

Hệt như đang chứng minh suy đoán của hắn, Chư Cát Thanh Thiên chỉ đánh giá về Thương Hồn điểu đúng một câu: “Ta mà xấu như nó thì cũng khóc mỗi ngày. Nương tử, cũng nhờ ngươi an ủi được ta, cho dù không còn đầu ta cũng đẹp hơn con chim đó.”

Không, vốn không có ai an ủi ngươi hết, ngươi đừng tự ý bẻ ý người khác thành cái ý quỷ quái gì không hiểu nổi như vậyyyyyy.

Liếc xéo quỷ hồn lạc quan này, Thiên Nhận cuối cùng không nhịn được hoài nghi nói: “Ngươi thật sự là cử nhân? Triều đình bây giờ không chú trọng dùng người như thế à?”

Hắn vốn chỉ tùy tiện hỏi, ai ngờ Chư Cát Thanh Thiên suốt đường bị nghi ngờ gì cũng cười ha ha như không nghe thấy, thế mà khi nghe vậy lại bất mãn, nói: “Nương tử, ngươi có thể hoài nghi nhân cách của ta, nhưng không thể hoài nghi tài học của ta. Bây giờ ta có thể lập tức đọc thuộc lời thánh nhân dạy bảo ra cho ngươi nghe đó!”

Không ngờ y sẽ phản ứng mạnh như vậy, Thiên Nhận đương nhiên không có hứng thú đi thảo luận điển tịch thánh nhân này nọ, chỉ nói: “Miễn đi, ta mới nghe ba trò giáo hóa thế nhân của bọn Huyền môn chính tông đã thấy đau đầu rồi.”

Huyền môn vào hai mươi năm trước được lập thành quốc giáo, lời căn dặn cũng thành đề tài khoa thi. Mặc dù Chư Cát Thanh Thiên không biết chuyện tu hành, nhưng cũng có biết về Huyền môn, khó lắm mới tìm được một đề tài cả hai đều biết nên đâu chịu từ bỏ, vội hỏi: “Nương tử, ngươi thoạt nhìn là một vũ phu chỉ biết chuyện đao kiếm, hóa ra cũng biết về giáo huấn thánh nhân sao?”

“Sư phụ ta thích những thứ này, từ nhỏ đã đọc cho ta nghe.”

Nhắc đến người sư phụ rõ ràng là ma tu mà còn muốn cứu vớt thiên hạ dùng thân tuẫn đạo, Thiên Nhận cũng là đau đầu cực kì. Chỉ tiếc rằng tuy từ nhỏ sư phụ đã dạy hắn các loại giáo huấn thánh nhân nhưng hắn vẫn cố chấp chọn việc chém gϊếŧ để nhập đạo, né sạch mấy cái phẩm đức cao thượng, miễn cưỡng trưởng thành thành một ma tu cực kỳ thuần chất.

Đang lúc Thiên Nhận cảm thán mình quả nhiên chính là ma tu trời sinh, Chư Cát Thanh Thiên thì đánh giá hắn, nghĩ nếu như mình có tên đồ đệ mà mỗi ngày dạy hắn giáo huấn thánh nhân cho đã rồi, sau khi lớn lên hắn lại thành cái dạng này, chắc tức hộc máu. Thế nên không khỏi than thở: “Vậy ngươi thật đúng là tên nghịch đồ.”

Thiên Nhận do sư phụ một tay nuôi lớn, từ nhỏ đã coi sư phụ như cha, nghe nói như thế cũng lập tức khó chịu, nhưng cảm thấy so đo mấy chuyện này thì cũng quá hẹp hòi. Vì vậy hắn mặt không đổi sắc dừng bước lại, tiện tay lấy quả dưa hấu đặt lên cổ quỷ, cười lạnh nói: “Ta thấy ngươi không có đầu, đi trên đường rất dễ bị chú ý, nên lấy tạm quả dưa này rồi giả như mình còn có đầu đi.”

Cho dù tư duy của Chư Cát Thanh Thiên cách xa người bình thường tám con phố, y cũng biết rằng một ác quỷ không đầu vẫn không thể nào hòa mình vào đám người chỉ với quả dưa trên đầu, đây chắc chắn là nương tử y đang lấy y ra giậm cá chém thớt. Tuy rằng y không biết rốt cuộc đã làm gì chọc hắn không vui, nhưng vẫn không nhịn được than thở: “Nương tử, ngươi có dùng cách bình thường để liếc mắt đưa tình với ta không? Ta không thể nào dùng một quả dưa ngâm thơ cho ngươi được.”

Đối với việc này, Tất đại sát thủ ‘chưa bao giờ biết đến cái gì gọi là liếc mắt đưa tình cũng không có đối tượng có thể liếc mắt đưa tình’ chỉ là nắm chặt nắm tay trả lời một câu: “Nếu ngươi còn nói nhảm thêm câu nào, ta sẽ đánh nát quả dưa của ngươi.”

Thôi, mặc dù chỉ là quả dưa hấu, nhưng dầu gì cũng do nương tử tự tay đặt lên cho mình. Bây giờ nương tử còn muốn đoạt lại đầu giúp y, so với nữ nhân từng thu toàn bộ bạc làm sính lễ của y còn lừa y tới sơn trại chịu chết đã tốt hơn trăm lần, ngàn lần. Hơn nữa quả dưa xanh mướt này thiệt là bắt mắt đúng không? Bây giờ y mà tới bãi tha ma chắc chắn sẽ được bao nhiêu người chú ý, không có ai không để ý sự tồn tại của y.

Dựa vào nội tâm mạnh mẽ, Chư Cát Thanh Thiên chỉ trong chốc lát đã vui vẻ lên, nhưng mà còn không chờ y kịp ngâm thơ cho nương tử thấy tài học của mình, mộttrấn quen thuộc đã xuất hiện ở trước mắt. Nhìn biển gỗ khắc ba chữ Chu Gia Tập ở của vào trấn, y bất giác ngừng lại, có chút không tình nguyện hỏi: “Nương tử, chỗ này không tốt, chúng ta đừng vào nha?.”

Thấy hắn như thế, Thiên Nhận biết quỷ này chắc chắn có liên quan đến Chu Gia Tập, hắn đi chuyến này vì điều tra nên đương nhiên sẽ không lui bước, chỉ hỏi: “Không phải ngươi muốn tìm đầu sao?”

“Quả dưa này là ngươi tự tay tặng cho, ta quyết định ngày ngày chạm nó để cảm thụ nhu tình của ngươi, đầu có hay không cũng không quan trọng.”

Ác quỷ vốn là oan hồn, chỉ là không nỡ từ bỏ thân thể khi còn sống mới có thể bám vào trong thi thể, không có đầu cũng không có ảnh hưởng gì. Nhưng chết không toàn thây cũng không phải chuyện tốt đẹp gì, trước kia Chư Cát Thanh Thiên quan tâm đầu như vậy, nhưng vừa thấy Chu Gia Tập lại nói như vậy, rõ ràng là có kiêng dè.

Nghĩ tới đây, Thiên Nhận càng ngày càng cảm thấy kỳ lạ, nên tự mình đi về phía trước: “Vậy ngươi cứ ngồi xổm ôm dưa ở đây đi, ta lại muốn xem xem Chu Gia Tập này rốt cuộc có giấu thần thánh phương nào.”

Thấy trong nháy mắt hắn đã vào hẻm nhỏ trong trấn, Chư Cát Thanh Thiên lại không lập tức đuổi tới, chỉ cau mày nhìn đường phố, tựa hồ khá là kiêng kỵ. Nhưng mà còn không chờ y do dự xong, một tiếng hét thảm vang lên trong hẻm nhỏ, tiếng kêu này thê thảm cực kì, nhất thời y cả kinh trong lòng, nhanh chóng chạy qua, lúc này mới hét lớn một tiếng: “Nương tử chớ sợ, ta nhất định sẽ che chở ngươi chu toàn!”

Sau đó, y đã nhìn thấy vị sát thủ kia đang dùng chân đạp bộ khoái tuần tra vào vách tường, còn hắn thì đang thưởng thức dao găm, suy nghĩ nên ra tay từ chỗ nào. Tùy ý liếc y một cái, Thiên Nhận cũng không để ý có người đang nhìn, chỉ dùng dao găm chỉa vào chóp mũi người này, lạnh lùng ép hỏi: “Nói, tại sao ở đây lại tiến hành hiến tế Quỷ Thần? Quỷ Thần được tế là ai? Nếu trả lời câu nào khiến ta không hài lòng, ta sẽ lột da ngươi trước.”

Điều tra? Lấy bằng chứng? Xin lỗi, đó là phương pháp điều tra của hiệp sĩ chính đạo, còn nắm lấy đối thủ, lần lượt nghiêm khắc bức cung từng người mới đúng là cách ma tu am hiểu nhất. Còn Thiên Nhận vừa khéo chính là ma tu vô cùng thuần chất, chả thèm quan tâm đ*o nghĩa giang hồ gì sất, nhưng kỹ năng bức cung lại vô cùng lão làng.

Vì vậy, yên lặng nhìn bộ khoái bị hắn dọa sợ đến mức bắp chân run rẩy, Chư Cát Thanh Thiên nâng dưa trên cổ lên, lập tức an tâm lại. Ừm, hình như so với nương tử hung hãn của y, thôn dân nơi này mới cần được bảo vệ hơn…

Nhưng mà dường như y không nghĩ tới chuyện bản thân mặc một bộ hồng y, trên cổ là một quả dưa trông nó ghê người thế nào. Thiên Nhận tuy hung tàn nhưng dù sao cũng mang hình người, bộ khoái không nhận ra ma tu nhưng miễn cưỡng còn có thể bảo trì thần trí, kết quả trong tầm nhìn đột nhiên lại có thêm Chư Cát Thanh Thiên, nhất thời không chịu nổi, thất thanh kêu lên: “Dưa… Dưa… Dưa thành tinh kìaaaa….!”

“…”

Thấy bộ khoái bị bắt đang trợn trắng mắt lên, bị doạ hôn mê bất tỉnh, rốt cuộc Thiên Nhận cũng nhận ra một hiện thực đáng sợ—— bát tự của hắn và con quỷ này xung đột lẫn nhau, chắn cú luôn!PL: Chương này bắt đầu có nhắc tới Quỷ Thần rồi đấy, chú ý nha, các Quỷ Thần đều là nhân vật quan trọng đáng nhớ trong truyện