Chương 16: Sự thật về Trần Khanh Ngôn

Kể từ lần đầu tiên gặp mặt, Vu Thanh Phong đã sớm nhận ra A Ưng có điều che giấu. Nếu theo lẽ bình thường ai sẽ vì một kẻ xa lạ mà vội vã bay đi cầu cứu đắng tối cao chấp nhận sẽ chịu phạt nặng nề? Sẽ kiên trì chỉ dẫn bí mật của môn phái cho một kẻ ngoại lai mà chẳng cần gì đáp lại? Sẽ lo láng dong dài, chỉ điểm ra trở ngại của đối phương trong tương lai, kể cả khi sẽ bán đứng giáo chủ mình? Sẽ vô duyên vô cớ biết tất cả về đối phương khi chưa lần nào gặp mặt? Sẽ chăm lo đủ điều, chỉ mong đối phương vui lòng kể cả khi đó là giây phút cuối cùng chính mình được sống?

Và rồi A Ưng ra đi để lại trong lòng Vu Thanh Phong nổi hoài nghi không lời giải đáp. Cùng cảm giác trống rỗng khi một người thân mất đi không hề giả tạo in hằng trong trái tim của con người lạc lối.

Để rồi tất cả đưa nàng tới nơi này, nơi mở ra bức màng tối tâm che giấu sự thật.

Dười ánh trăng nhạt màu, thân hình bạch y thiếu nữ trầm ngâm nhìn về xa xâm trông phá lệ đơn bạc. Dù mặt nạ bạch ngọc che đi nữa phần dung nhan, nét u buồn thê lương kia cũng không vơi đi nửa phần “ Khi đó mẫu thân còn tại thế, người đã từng gặp một đôi phu thê lang thang khắp nơi điên điên dại dại, hóa ra đứa con họ một lòng một dạ yêu thương, trụ cột duy nhất khiến họ còn kiên cường sống tiếp vừa sinh ra đã là một quả trứng chết. Muội khi ấy còn là một bào thai còn chưa thành hình tương tự sinh mệnh lực cũng vô cùng mỏng manh, đồng cảm người đã mang gia đình họ trở về Bạch Lang giáo. Ngày kia theo thường lệ người vận công bồi bổ cho muội vô tình thuận tay chia cho quả trứng chết một ít linh lực, sau đó nó luôn dính sát vào bụng người có kéo thế nào cũng không chịu ra, lăn qua lăn lại sinh động lạ thường. Mà muội vốn mạch đập yếu ớt ở bên cạnh nó lại ổn định cực kỳ, kể từ đó mẫu thân chỉ có thể bất lực nhìn ta và thêm một quả trứng cách một cái bụng cùng muội chơi đùa. Ngày vui ngắn chẳng tài gan, kẻ thù lợi dụng mẫu thân gần tới ngày sinh nở, phát động tấn công. Trơ mắt Bạch Lang giáo với hàng vạn con người đứng dưới lưỡi hái tử thần, mẫu thân chẳng còn cách nào khác đành chấp nhận nguy hiểm mang theo muội viễn trinh xa trường. Quả trứng kia vì thế nứt vở ngoài chiến trường, A Ưng yếu ớt nở non luôn bi ai hướng về phương xa kêu, nơi người và muội ra đi không bao giờ trở lại...”

Lần đầu tiên nhắc lại quá khứ sau bao nhiêu năm gậm nhấm nổi đau, Trần Khanh Ngôn tĩnh lặng ngắm nhìn xa xâm nhưng mấy ai biết làn gió hướng về xa xâm ẩn chứa bao nhiêu giọt nước bóc hơi từ khóe mắt nàng.

“ Nếu vậy, tại sao để A Hươu tiếp cận ta trông khi A Ưng là kẻ thích hợp được chọn nhất?” Vẫn là cơ thể nhỏ bé với khí chất áp bách người khác không thở nổi. Vu Thanh Phong vô tư hỏi chẳng khác gì một đứa trẻ tò mò bình thường nhưng ngữ khí âm trầm đó chưa bao giờ là nhẹ nhàng.

“ Khanh Vân, đừng quá đau buồn. Muội cũng biết, hắn không còn bao nhiêu thời gian...” Bàn tay trắng lạnh lẽo nhẹ xoa đầu nữ hài, ngay giây sau Vu Thanh Phong hung hăng hất tay nàng ra, Trần Khanh Ngôn vẫn dịu dàng mỉm cười tha thứ.

“ Theo thái độ của dân làng cho thấy, A Ưng là người duy nhất được ngươi dùng máu của linh lực vật thể cho cơ hội sống thứ hai. Có ba điều ta không hiểu, thứ nhất A Vân không có ở làng trông khi nàng là cần thiết trong ngày hôm đó, thứ hai trước khi A Ưng xảy ra chuyện, A Hươu biết trước điều sắp diễn ra sao có thể vô tư ăn uống? Thứ ba, thái độ áy náy của bá bá khi nghe tin dữ của A Ưng. Những điều này chẳng phải quá bất thường cho cái chết đã định sẵn ư?” Mõi câu Vu Thanh Phong nói xong là sắc mặt vốn trắng noãn của Trần Khanh Ngôn lại nhợt nhạt đi. Đến nổi con ngươi hổ phách sáng rực kia, nàng cũng có chút né tránh.

“ Những điều về bán yêu ta đã cùng dân làng xác nhận qua, không phải giả. Vậy thì chỉ có một điều giải thích, các ngươi có hóa yêu thảo, trước đó những người có liên quan đã nhận được tin A Ưng sẽ được cứu, qua đây vấn đề của A Hươu và A Vân có thể hiểu được. Nhưng rồi kế hoạch đột ngột thay đổi, bá bá trưỡng lão của làng làm theo mệnh lệnh đã gián tiếp hại chết A Ưng, nửa chén máu linh lực vật thể được xem như chút đền bù giành cho hắn. Ngươi là cố ý gϊếŧ hắn! Ta nói có gì sai chứ, giáo chủ đại nhân?”

Ánh trăng mờ nhạt dần rồi từ từ biến mất, bóng đêm càng sâu thêm nuốt chửng lấy hai tỷ muội vào tối tâm, để rồi xa xa đường chân trời lộ rõ mang theo ánh sáng bình minh từ sau lưng Vu Thanh Phong chiếu thẳng vào nửa khuôn mặt trắng tinh không còn huyết sắc.

Nói những lời này đồng nghĩa Vu Thanh Phong đã hoàn toàn xé nát bộ mặt hiền lành giả tạo Trần Khanh Ngôn cẩn thận mang lên.

Thử nghĩ xem một người ôn nhu, hiền dịu làm sao có thể đứng đầu một môn phái chứa đầy yêu tinh hung tàn. Nếu không có mưu mô xảo huyệt nào có thể duy trì thế cân bằng mỏng manh của hai ngôi làng thực lực hoàn toàn cách xa nhau. Nếu không tàn nhẫn, lãnh tâm lý nào lại trơ mắt nhìn làng yêu tinh không kiêm dè ăn thịt đồng loại của chính mình.

“ Khanh Vân không sợ ta thẹm quá hóa giận, trực tiếp giải quyết muội sao?” Bạch y bao quanh Vu Thanh Phong tựa băng sương không ngừng tỏa ra từng luồng khí lạnh thấm người, tay thoang dài chế trụ yết hầu nàng chẳng khác gì lưỡi hái tử thần từ từ ép sát. Trần Khanh Ngôn vẫn thế dịu dàng bao bọc muội muội mình vào lòng kính kẽ đến nỗi chẳng còn khe hỡ nào có thể vùng vẫy thoát ra.

Với tư thế ôm sát người này, mặt hai người chỉ còn cánh nhau một gang tay. Ánh mắt vô tình chạm nhau, con ngươi Trần Khanh Ngôn bổng chuyển sang màu lục quang của dã thú, chứa đầy tham vọng vồ mồi chẳng hề che giấu, từ từ tiến đến yết hầu đứa trẻ trong lòng.

Trần Khanh Ngôn hẳn đã chịu ảnh hưởng gì đó mà mất đi lý trí. Vu Thanh Phong không thể nghi ngờ sẽ chỉ còn cái xác nếu chẳng may không thể thhoát ra.

Có thể làm gì khi toàn thân đã bị dã thú chế trụ hoàn toàn, móng vuốt sắc nhọn kia đã đặt trên cổ nàng nơi chỉ cần sai sót nhỏ sẽ mãi mãi không thể quay về, mồm máu tử thần từng chút phóng đại trong con ngươi đầy vô lực. Đó là giây phúc dã thú thích thú nhất, tận hưởng cảm giác con mồi từng chút vùng vẩy trong sợ hãi tột độ, cuối cùng chỉ còn lại tuyệt vọng chiềm trong cái chết. Dung nhan tuyệt mỹ của tử vong gần ngay trước mắt, Vu Thanh Phong vẫn kiên cường không có lấy một tia sợ hãi, nàng khẽ cắn môi thuận theo mong muốn của đối phương nghiên người về trước, hiến thân.

Hai cánh môi mền mại chạm vào nhau, bạc hà hương mát lạnh cùng mùi cỏ non mộc mạt giao hòa ở bên nhau, hơi thở ái muội lang tràng khắp không gian.

Rất nhanh Trần Khanh Ngôn trở lại thanh minh nhưng nhìn đến tình cảnh trước mắt bổng nhiên hai má đỏ hồng như bị bỏng lửa vội vã rút người về. Tay chân chế trụ muội muội đều cảm thấy mất tự nhiên lên, đặt ở đâu cũng thấy nóng rực. Nhân cơ hội đó, Vu Thanh Phong thuận thế uốn người, chân đạp khinh công lướt hơn mười bước xa. Chỉ trong chớp mắt tu sĩ cơ trúc kỳ nắm giữa thế chủ động vậy mà bị một phàm nhân kéo tất cả về trạng thái ban đầu.

Có tài giỏi đến đâu đi chăng nữa, Trần Khanh Ngôn cũng mới là thiếu nữ 15 tuổi mà thôi, khẽ chạm tay còn sợ sẽ mang thai vậy mà bây giờ đã hôn mất rồi. Trọng điểm đối tượng còn chính là thân muội muội nàng.

Theo nghĩa nào đó đây cũng là nụ hôn đầu của Vu Thanh Phong, lần trước là với công chúa nhưng là cách một ngón tay, giao hòa hơi thở là có, chạm môi còn chưa tới.

Đối diện bạch y thiếu nữ sắc mặt lúc đỏ lúc xanh cuối cùng quy về âm trầm nhìn thẳng về nàng đầy tức giận, Vu Thanh Phong câu lên nụ cười nửa miệng trêu tức “ Binh bất yếm trá, giáo chủ đại nhân còn không biết ư?”Tùy tiện lấy tay áo lao khóe môi, Vu Thanh Phong trông chẳng mấy để ý chuyện vừa rồi. Đối với nàng dùng cách nào không cần biết, quan trọng là nàng thoát ra , chạy trốn hay chiếm chút tiên cơ không phải là chuyện xa vời.

“ Dám dùng thủ đoạn biếи ŧɦái này với ta. Trần Khanh Vân chờ xem, ta tính sổ với muội thế nào!” Không khí chớp mắt nhiễm màu giá lạnh, Trần Khanh Ngôn mặt lạnh lẽo tựa băng tuyết vạn năm từ từ tiến đến.

Theo bước chân nàng, một mãnh trắng xóa nhanh chóng lan tràng, cây cỏ vạn vật bên trong nháy mắt đều trở thành băng đá. Rất nhanh chân Vu Thanh Phong đã bị màu trắng chôn vùi, dù vậy cơ thể nhỏ kia vẫn kiên cường di chuyển, lùi từng chút một.

Chỉ cần rời khỏi phạm vi của mãnh trắng kỳ dị kia, nhất định sẽ có thể hóa giải.

Trước mắt còn một chút nữa sẽ thoát ra, đỉnh đầu bị kiềm khí nặng tựa ngàn cân vô tình áp xuống, Vu Thanh Phong bị đè ngã quỵ trên mặt đất, dù động một ngón tay cũng là chuyện khó khăn.

Nếu hôm nay đối địch là một võ giả, Vu Thanh Phong không chỉ lặc ngược thế cờ mà còn có thể phản sát.

Đáng tiếc, phàm nhân trước tu sĩ, chẳng khác gì con kiến nhỏ nhoi. Muốn gϊếŧ không cần phải động tay, chỉ cần phóng thích uy áp đã bị ngiền ra bã.

Sai lầm duy nhất của nàng là đánh giá quá thấp thực lực của một tu sĩ. Ếch ngồi đáy giếng, làm sao biết trời rộng bao la.

Xương cốt phát ra tiến van gãy vụng, Vu Thanh Phong rung rẩy từng chút đứng lên trong uy áp khổng lồ “Trần Khanh Ngôn ngươi nên nhớ kỹ, ta là Vu Thanh Phong, đệ tử Thanh Thành môn, không phải Trần Khanh Vân phó giáo chủ Bạch Lang giáo. Dù điều ngươi nói có là thật đi chăng nữa, Hòa Du viện mới chính là nhà của ta. Vì vậy...”

Bắt một người không khó, khống tâm người vạn nan. Trần Khanh Ngôn nếu là người mưu sâu kế rộng như Vu Thanh Phong nói thì chắc chấn sẽ còn thủ đoạn phía sau.

Thanh Thành môn từng bị Bạch Lang giáo tấn công, để lại nội gián với Trần Khanh Ngôn là quá dễ dàng. Đồng nghĩa, trong bóng tối nàng có thể xuất kì bất ý làm bất cứ chuyện gì. Có thể là khống chế toàn bộ môn phái, hoặc cũng có thể là hạ thủ với một vài người nào đó, khả năng cao nhất là thân nhân của Vu Thanh Phong. Một khi điểm yếu bị nắm trong tay, còn sợ người không nghe lời sao?

“ ... Vì vậy, trước khi chuyện tệ hại nhất còn chưa xảy ra. Ta muốn trao đổi với ngươi. Để yên cho Thanh Thành môn, bù lại ta sẽ ngoan ngoãn ở cạnh ngươi. Ta biết ngoài cái thân phận muội muội thật giả khó phân này, cơ thể ta có thứ gì đó mà đối với Bạch Lang giáo là phi thường quan trọng. Thế nên, chấp nhận cuộc mua bán này, đối với ngươi là không lỗ.”

Có lẽ là chẳng cần mang thêm lớp mặt nạ hiền từ, Trần Khanh Ngôn bước đến trước mặt nàng hiện lên một ánh sáng trắng tựa hàn băng trống rỗng chẳng thuần khiết chút nào. Lời lẽ cũng trở nên sắc bén lên “ Mua bán? Ta cần sao? Thân tỷ muội nương tựa lẫn nhau là chuyện thiên kinh địa nghĩa... Về sau, đừng nói Thanh Thành môn, ngay cả chốn võ lâm này cũng không có khả năng yên ổn, ta tự nhận thực lực bé nhỏ, vô pháp đáp ứng điều kiện. Còn nữa, ta tin muội muội mình là người rất trọng chữ tín, đa nói sẽ không nuốt lời, nhất là lời hứa với một người đã khuất.”

Là lời hứa với A ưng.

Thì ra đây là lý do hắn phải chết.

Bỏ bao công sức kiên cường đứng lên trong chớp mắt hóa vô nghĩa, Vu Thanh Phong ngã quỵ xuống chân Trần Khanh Ngôn.

Không phải nàng không chịu nổi uy áp mà là lòng nàng đã lạnh thấu tâm. So với phí công buôn tha miếng thịt béo Thanh Thành môn hiên nhiên mạng sống của một tên bán yêu vô dụng là cái giá quá rẻ. Suy cho cùng chính là vì một lời nói của nàng...

Trần Khanh Ngôn ngồi xuống vuốt đầu kẻ thấp hèn dưới chân mình, đương nhiên lần này tiểu cẩu đã hiểu chuyện hơn, không còn phản khán vô nghĩa nữa.

Nhưng đó là với người bình thường.

Du không còn chút sức lực nào, tay bé nhỏ của Vu Thanh Phong vẫn nắm lấy cổ tay Trần Khanh Ngôn tùy thời liều mạng, Con ngươi màu hổ phách vẫn như thế ung dung ngập trần kiêu hãnh “ Thỏ khôn có ba hang, ta đương nhiên không chỉ biết bấy nhiêu. Nếu ta nói ta có cách giúp ngươi có thể khống chế toàn bộ bạch lang giáo thì sao?”

Bạch y thiếu nữ khẽ nhướng mi, không mấy tin tưởng “ Chỉ bằng muội?” . Nàng 10 năm miễn cưỡng trụ ở thế hòa, làm sao có thể tin một đứa bé chẳng biết nổi nội tình gì có thể khống chế thế cục.

“ Nhược điểm của Tả hộ pháp là---“

Lời nói tới đây chấm dứt, thay vào đó máu tươi không ngừng từ miệng kia trào ra, kinh mạch toàn thân Vu Thanh Phong đồng thời nứt vở, chớp mắt nàng đã biến thành huyết nhân. Nàng mền mại ngã vào lòng Trần Khanh Ngôn, bạch y trắng tinh từ từ tràn lan huyết hồng tựa như tâm trạng chủ nhân nó đã dần dần rơi vào khủng hoảng.

“ Khanh Vân!”

Cánh đồng xanh dưới ánh bình minh đầy sức sống vang lên tiếng kêu thất thanh của vị giáo chủ cao thượng nhưng nghe lên đầy gẫy tan thương.

------“”--------

Ở Bạch Lang giáo địa vị tối cao không phải là giáo chủ mà là thái thượng trưởng lão. Bọn họ không quá 10 người nhưng chỉ cần một người thôi đã dễ dàng diệt vong toàn bộ Thượng Quang hoàng triều. Trong quá khứ, trừ khi sự tình liên quan đến tồn vong của Bạch Lang giáo diễn ra, nếu không họ giống nhau sẽ không bàn thế sự.

Kể cả đó là khi giáo chủ bị ngoại nhân gϊếŧ hại mà chẳng thèm ra tay. Không một ai có thể nói gì được họ. Bởi thực lực mới là thứ quyết định mọi thứ.

Tuy nhiên, Trần Khanh Ngôn thiên linh căn biến dị trăm năm khó gặp xem như ngoại lệ, khiếm bọn họ động tâm. Chấp nhận một vài thỉnh cầu của nàng không phải là chuyện không có khả năng.

“ Ngươi xác định dùng cơ hội này là cho nàng? Nên biết tương lai có ngàn vạn điều gian nan ngươi phải đối mặt, lãng phí là quá ngu xuẩn.”

Tiếng của ông cụ râu tóc trắng vang lên khắp căn nhà nhỏ như ma chú, không ngừng vân vẫn bên tai. Hiển nhiên đây là đòn tấn công nhỏ về mặt âm thanh nhầm ép bạch y nữ tử sắc mặt ngày càng kém phía đối diện thay đổi quyết định.

“ Mười năm trước, ta bất hiếu không cứu được mẫu thân, hiện tại đến con của nàng ta cũng không thể bảo vệ được. Người làm giáo chủ như ta không phải quá vô dụng sao?”Giọng Trần Khanh Ngôn trầm xuống. Đến cả mẩu thân và muội muội mình mà không cứu được một ai thì nàng có mặt mũi nào bảo vệ Bạch Lang giáo, rồi mấy ai sẽ tin phục vị giáo chủ này đây.

Thần kỳ một màng đã xảy ra.

Tu sĩ cơ trúc kỳ ngang nhiên chống nổi chiêu thức của cấp bậc trên cả nguyên anh. Dù đó chỉ là chiêu thức nhỏ không mang theo sát thương nhưng trong thực chiến công kích tinh thần mới là điểm chí mạng. Nếu tình hình hiện tại đặt ở tu chân giới trên cơ bản không mấy ai sẽ tin. Đại lão nguyên anh kỳ ra tay, người chưa kịp hiểu chuyện gì diễn ra, hồn đã xuống địa phủ đầu thai rồi. Chống nổi? Ha hả nhận ra mình chết lúc nào, tính ngươi không tồi.

Kỳ tài đến đâu cũng không thể làm nổi, Trần Khanh Ngôn cư nhiên không rên một tiếng đã hóa giải được. Hơn thế căn phòng ngày càng băng hàn đại biểu cho nàng còn thừa sức phản công chi thế, đây là quái vật chứ thiên tài nào tới mức này.

Nhưng nếu ngẫm lại kể từ khi Trần Khanh Ngôn còn là một đứa trẻ 5 tuổi vô tri, trong một đêm ngắn ngủi đồng thời hứng chịu nổi đau mất mẹ cùng hàng vạn con người đè nặng trên vai, ngày ngày chứng kiến những người trí thân lót xác cho con đường tương lai vô vọng của bản thân. Đáp lại nàng chỉ biết điên cuồng rèn luyện bất kể ngày đêm để vơi đi phần nào nổi thống khổ tinh thần không ngừng dằn vặt linh hồn.

Với cường độ đó, ngay cả một thường nhân cũng có thể đạt được thành quả khổng lồ huống chi nàng vốn là một kỳ tài kim cổ thì thành quả đã là không thể đo lường được.

Chiêu thức của mình lại bị một tên cơ trúc kỳ cỏn con hóa giải được, lão nhân râu tóc bạc trắng nói không mất mặt là giả. Nếu là người khác hắn đã sớm dùng một ngón tay nghiền chết, đổi lại trước mặt là người kế thừa Bạch Lang tộc hắn chỉ cảm thấy kinh hỉ không thôi. Nói đi cũng nói lại, vị hậu nhân thiên tài này là vì một tên phàm nhân mà hy sinh cơ hội duy nhất thỉnh cầu bọn họ. Mền lòng như thế, hắn không chấp nhận được “ Hừ, vì một thứ đồ ăn bắt ta đích thân tới đây. Giáo chủ xác nhận là mời tới cứu người chứ không phải mời ăn tiệc?”

Lời nói mang ý nghĩa trào phúng biết bao, càng tức cười hơn khi đó lại là sự thật. Nhìn hắn tham lam bước đến gần sát bên muội muội mình, Trần Khanh Vân dứt khoát lấy ra bộ y phục nhộm đấy máu mà Vu Thanh Phong đã mặc đưa cho hắn “ Nàng không phải là linh thể bình thường . Không ngờ trưởng lão cao cao tại thượng lại ngu ngốc đến mức gϊếŧ gà lấy trứng.”

Trần Khanh Ngôn là người cao ngạo, dám mắng nàng ngu xuẩn thì đừng trách nàng lễ thượng vãn lai. Đằng nào đến khi bắt mạch cho Vu Thanh Phong, bí mật này sớm muộn gì hắn cũng biết.

“ Đúng là con của nữ nhân kia ha ha ha...” Quả nhiên ngửi được mùi máu đầy linh lực nồng đậm, lão già hưng phấn dị thường. Tham lam trong mắt không biến mất trái lại càng thêm trắng trợn, đến cả tức giận vì bị mắng cũng bị lắn áp đi. Bất quá, khi tay chạm vào trán nữ hài trên giừơng, hắn phân một tia thần thức vào trong, dù thèm khát tới đâu lão chỉ dám nuốt nước bọt mà thôi.

Trần Khanh Ngôn biết sau lần này, hắn không những không làm hại Vu Thanh Phong mà hắn còn bảo vệ muội ấy cận kẽ hơn cả nàng. Chỉ là số phận về sau của muội muội nàng đã không khác gì A Vân là bao, thậm chí còn tệ hơn. Đều là gia súc cả thôi, A Vân là một mình nàng sử dụng còn Vu Thanh Phong bị gần mười lão già ăn tươi nuốt sống.

Tuy tàn nhẫn nhưng đây là cách duy nhất. Suy cho cùng nàng không có năng lực bảo toàn mạng sống cho muội muội mình.

Trưởng lão bắt mạch lâu hơn bình thường, ngoài tham lam ra hắn nhìn hài tử trên giừơng có thêm phần thâm thúy “ Trên người nó có hai vấn đề. Thứ nhất, ngũ hành linh căn phế phẩm, nếu biết vận dụng năng lượng chí linh chí bảo có sẵn trong người thì đây không phải vấn đề khó. Thứ hai, cơ thể bẩm sinh yếu ớt kiềm hãm trí tuệ.”

“ Khanh Vân bị như hiện tại là do phản phệ. Hai vấn đề ngươi nói cơ bản không mang theo uy hϊếp chí mạng. Vậy Trưởng lão thấy ta dễ lừa sao?” Nếu đơn giản chỉ là như vậy nàng đã không tiếc lộ bí mật của muội muội, cần gì đi tới mức này?

Cướp lấy bộ y phục đẩm máu trên tay Trần Khanh Ngôn, sắc mặt lão nhân râu tóc bạc trắng đầy hài lòng. Nể tình món quà này, lão kiên nhẫn giải thích “ Cơ thể phầm nhân vốn yếu đuối, nàng còn yếu hơn nữa. Nhưng cơ thể yếu ớt này lại chứa một tiềm năng khổng lồ, bị nén ép là điều không thể tránh khỏi. Nếu ta cung cấp năng lượng cho cổ tiềm lực này phát triển thì..”

Nói tới đây lão khẽ phất ống tay áo, trên bàn bổng nhiên xuất hiên một hạt châu đen bóng.

Trần Khanh Vân nhận ra nó, đây là tịnh khí châu, dùng để tinh lọc các trạng thái bất thường trong không khí. Vì là băng linh căn, nàng thường xuyên vô thức hạ nhiệt độ xuống thấp, ở một mình thì không sao nhưng vì chuẩn bị cho muội muội ở cùng mình nên trong phòng nàng cũng có một quả.

Tịnh khí châu có tuổi thọ khá lâu, thường thì chỉ cần bổ xung đủ năng lượng có thể sử dụng trên 3 năm, hết thời gian cứ tiếp tục bổ sung là được. Có điều, vỏ tịnh khí châu khá mỏng chỉ duy nhất có thể bổ sung bằng hạ phẩm linh thạch mà thôi.

Thế nhưng, lão nhân râu tóc trắng xóa cư nhiên lấy một viên trung phẩm linh thạch, cưỡng chế đưa vào tịnh khí châu.

Không khí lưu động quanh hạt châu nhỏ ngày càng nhanh, trong thời gian ngắn ngủi cư nhiên đã hình thành một lóc xoáy mạnh mẽ mà sắc bén bức ép hai người phải lui xa.

“ Linh thảo ngươi cho nàng dùng vô tình cung cấp đủ năng lượng cho cổ tiềm lực kia thức tỉnh. Tuy chỉ là tạm thời lại còn tổn hại thân thể khá nghiêm trọng nhưng đủ cho thấy quá rõ ràng. Thật không ngờ nha đầu này thông minh dị thường, cục diện ngươi mất 10 năm giam nan duy trì ở thế cân bằng, nàng lại dễ dàng phá hủy trong thời gian ngắn ngủi. Cứ tiếp tục lợi dụng con cờ này, thống nhất Bạch Lang giáo nằm trong lòng bàn tay.” Con ngươi đυ.c ngầu nhìn chầm chầm thiếu nữ, quan sát từng cử chỉ dù là nhỏ nhặt nhất của nàng. Vị thái thượng trưởng lão từng chút tiến sát đến, vẻ mặt hiền hậu chỉ điểm cho tiểu bối lạc lối một con đường hướng tới quang minh.

Trần Khanh Ngôn bất phân tôn ti, đối với thái thượng trưởng lão cười lạnh. Giáo chủ một môn phái vốn là địa vị tối cao, khi nào đến trên người nàng liền sa xúc thành một con mồi mặc cho bọn hắn hâm he nông nổi “ Đa tạ cao kiến của trưởng lão. Vậy từ nay toàn bộ quá trình chữa trị cho phó giáo chủ đành trông cậy vào ngươi. Một ngày kia vinh quan chiếu gọi, bổn giáo chủ tuyệt nhiên không quên ân tình này.”

Một câu, tình thế cao cao tại thượng liền rơi vào hạ phong. Một câu, bao mưu đồ phía sau, chưa kịp lộ diện liền bị đánh tan hoàn toàn. Sắc dạng hiền hòa giả tạo của lão già râu tóc bạc trắng dần tái đi, bộ mặt âm hiểm, xão trá bại lộ không hề che giấu.

Lời hứa chấp nhận thỉnh cầu của Trần Khanh Ngôn là do toàn bộ thái thượng trưởng lão nhất trí. Đến khi thực hiện lại ép người có tu vi thấp nhất là lão đi làm. Kết quả, đường đường là cấp bậc tồn tại chí cao lại phải hao tổn thần thức cứu một tên phàm nhân cỏn con. Dù tên này có là kỳ trân dị bảo thì hắn có thể đọc chiếm được sao? Quang trọng nhất, truyền nhân kế thừa của bọn hắn Trần Khanh Ngôn cư nhiên mền lòng vì một tên muội muội chưa lần nào gặp mặt. Phải kẻ tài cao trí lớn luôn luôn lãnh tình, để tên vô dụng như thế ở bên canh là điểm yếu chí mạng trần chụi ngoài ánh sáng.

Nếu đã vậy hắn đành giúp nàng giải quyết thứ vướng bận này thôi. Mòn rút hết giá trị lợi dụng của đứa muội muội này. Cứu sao? Hắn đưng nhiên cứu, đằng nào ky trân dị bảo đưa đến miệng không lý nào lại để hỏng mất. Cũng may không cần tốn công duy trì mạng nhỏ của nha đầu kia quá lâu, 12 tuổi đã có thể phối giống rồi, chết khi sinh cũng không quan trọng. Dù sao đời sau đã có, hấp thụ hết cái xác kia dư sức hiệp trợ bọn họ đột phá mấy tầng tu vi.

Kế hoạch đẹp biết bao, cư nhiên giáo chủ ỷ thế lại cố tình xen ngang. Ép hắn chữa trị cho một thứ đồ ăn khỏi hoàn toàn. Hừ, đừng nghĩ là người kế vị duy nhất hắn sẽ dung túng nhường nhịn mãi như thế. Không cho nàng chút sắc mặt xem, không biết nàng còn vô pháp vô thiên tới mức nào? Vì thế uy áp Nguyên anh kỳ toàn bộ chuyển khai, cân nhà nhỏ bị kiềm khí ngạn vạn cân vô tình ép sâu xuống đất, trung tâm công kích Trần Khanh Ngôn vạt áo tung bay trong làng gió lóc, bạch y thuần khiết không hề lùi bước, làn tóc đen lướt bay đầy thướt tha.

Với tu vi cơ trúc hậu kỳ, Trần Khanh Ngôn trước mặt các đại lão tu vi vượt trên nguyên anh này chẳng khác gì một con kiến nhỏ nhoi. Kinh nghiệm lẫn thực lực đều bị chèn ép gắt gao, uy áp khổng lồ hung hăng áp xuống nhưng bóng lưng gầy gò kia vẫn kiên cường thẳng tấp, quyết không cong lưng cúi đầu.

Có lẽ đã nằm trong xương máu, vị giáo chủ này dù trong tình trạng yếu thế tới đâu, vẫn luôn có một trái tim lãnh tình đến mức tàn nhẫn với tất cả mọi thứ kể cả với chính bản thân mình, một cỗ ngạo khí cao thượng không chịu khuất phục bất kỳ một ai.

“ Kẽo kẹt...” âm thanh xương cốt chịu áp lực tới mức cực hạn từ cơ thể mãnh mai vang lên khắp căn nhà nhỏ, dung nhan vô cảm dưới lớp mặt nạ của vị giáo chủ không có lấy một tia thống khổ. Trái lại nàng chủ động gia tăng áp lực cơ thể phải chịu lên gấp đôi, vận hành công pháp đạt mức tột cùng, khởi chiến một cuộc phân tranh không cơ hội thắng.

Căn nhà nhỏ nháy mắt liền biến thành lâu đài băng giá, hàn khí thấu tâm can hung hăng kéo tới đối thủ không có lấy một tia khoan nhượng. Tình thế bị áp bách lúc này thậm chí còn nghiên trọng hơn Trần Khanh Ngôn gấp nhiều lần, càng gian nguy hơn nữa khi từ mặt đất đầy gẫy gai băng mọc lên hướng tới lão treo cổ mà đi. Đường đường tồn tại cấp bặc nguyên anh vậy mà trong chớp mắt đã bị một tu sĩ cơ trúc kỳ uy hϊếp tính mạng, vô số gai băng sắc nhọn gần trong gang tắc chĩa vào hắn, thậm chí có cái đã đâm vào yết hầu lão kéo ra dòng máu đỏ thẩm.

Đương nhiên nguyên anh đại lão không dễ chết như thế. Nếu lúc trước hắn đơn giãn chỉ muốn giáo huấn Trần Khanh Ngôn thì ngay lúc này hắn đã nổi lên sát tâm “ Ngươi đã bất nhân thì đừng trách ta bất nghĩa. Tộc chủ chỉ nói là thủ hộ hậu đại của hắn, đâu nói phải nhất định phải là ngươi.”

Kiềm khí ba động từ trong người lão vọng ra vậy mà gai băng của Trần Khanh Ngôn ầm ầm vở nát. Đơn giản chỉ mới là vận công, chiêu thức còn chưa tung ra vậy mà đòn tấn công nàng tung ra bằng tất cả sức lực đã tàn phá bất kham.

“Ngao!...” Tiếng sói tru từ xa xôi vọng lại xé tan không gian ngột ngạt, chiêu thức lão già còn chưa tung ra đành hặm hực thu về. Vẻ mặt ngoan tuyệt quyết chí sát phạt bất ngờ thay đổi, đối với nàng cúi đầu kính cẩn xin tha “ Lão thần nhất thời bị tâm ma che mời lý trí, tội đáng muôn vạn lần chết. Kính xin ngài cho tội thần giữ lại một cơ hội luân hồi.”

Con ngươi xám màu không thuộc về nhân loại toàn là lạnh lẽo, thiếu nữ phất tay áo quay người đi chỉ chừa lại cho hắn một bóng lưng tiêu điều.

Thần thái hung tàn xuất hiện lên mắt hắn trong một giây thoáng qua, rất nhanh quy về bình lặng mà cung kính. Lão khϊếp nép lùi từng chút một, khi ra đi tri kỹ thi hành thuật pháp, đưa tất cả tổn hại hoàn toàn tiêu biến. Căn nhà nhỏ vẫn toàn vẹn đứng đó như chưa từng có biến cố nào phát sinh.

Bóng lưng Trần Khanh Ngôn vẫn ngạo ngễ thẳng tấp đó, chỉ là máu tươi đã nhiễm đỏ cả khóe môi. Cảm nhận nguy hiểm đã lui xa, tiếng khẽ thở phào còn chưa ổn định, máu tươi ào ào trong miệng trào ra. Giao thủ với cấp bậc trên cả nguyên anh lý nào lại có thể dễ dàng, chưa kể đến nàng chỉ là một cơ trúc cỏn con mà thôi, ngũ tạng lục phủ chưa hoàn toàn bị hủy là hậu quả quá mức nhẹ nhàn.

Nào ai biết từ khi tranh chấp bất đầu, ở phía sau thân hình đơn bạc là một mãnh không gian chưa lần nào tổn hại, một chiếc giừơng cũ với người muội muội bé nhỏ của nàng nằm trên.

“ Răng rắc!” Tịnh khí châu mạnh mẽ tạo ra lóc xoáy huy hoàng, bất ngờ ầm ầm nứt vỡ tan, để rồi hạt châu đen bóng có thọ mệnh còn trên trăm năm nữa cuối cùng chỉ còn một lớp bụi nhạt nhòa, nằm lặng yên trên bàn trà nọ.

Cơ thể con người cùng lắm cũng thế thôi, cưỡng chế năng lực vực mức giới hạn quá lâu, cuối cùng sẽ là một nắm tro tàn khi số mạng còn chưa tận diệt.

Thi hành tịnh thân quyết bằng chút linh lực cuối cùng còn sót lại, Trần Khanh Ngôn lại trở về một thân bạch y tinh khuyết không nghiễm bụi trần. Mặt nạ bạch ngọc bị lấy đi, lộ ra dung nhan tuyệt mỹ tinh thuần không thuộc về thế tục, là một vị trích tiên hoàn mỹ vô khuyết lỡ rơi vào trần gian đầy loạn lạc tanh hôi. Nàng bước tới cạnh giừơng, cưng chìu xoa đầu muội muội bằng dáng vẻ thuần khuyết và trân thật nhất của chính mình “ Khanh Vân, là tỷ vô dụng không giúp muội có lại thần trí vốn nên thuộc về muội. Bất quá, muội ngốc nghếch cũng không sao, đều là muội muội đáng yêu nhất trong lòng tỷ. Sau này dù có chuyện gì xảy ra, tỷ luôn luôn bảo vệ muội, thay muội gánh vát hết tất cả. Chỉ cần tỷ muội chúng ta, mãi mãi ở cạnh nhau.”

Có lẽ cảm nhận được tâm tình nàng, nữ hài chìm vào hôn mê sâu khẽ cử động, đầu thân mật cọ cọ vào lòng bàn tay nàng, âm hưởng làm nũng non nũng của trẻ thơ phát ra lời nói mớ.

“ Là phụ thân sao? Nha, không đúng, tay phụ thân đâu có mền mại như vậy đâu, là nương a~. Phụ thân, nương, Phong nhi nhớ hai người. Phong nhi nhớ cũng nhớ sư huynh, sư tỷ còn có Nhiên nhi nữa, nhớ,nhớ rất nhiều. Phong nhi, Phong nhi muốn được về nhà, về Hòa Du viện....” Những câu cuối cùng chỉ kèm với tiếng khóc nắc ngẹn ngào của đứa trẻ thơ vô tri rời xa nơi chôn nhao cắt rốn bất ngờ bị đưa đến một vùng trời hoàn toàn xa lạ. Sợ hãi, hoang mang, bất an,... bao cảm xúc chôn sâu nơi trái tim bất chợt vỡ òa.

Lời nói ngây thơ lúc không rõ thần trí vạch trần cảm thụ chân thật nhất nơi tâm hồn. Dù hoàn cảnh có tốt đến đâu, tình cảm ruột thịt có trối chặt đến mức nào thì không bao giờ thay thế được thân nhân không chung dòng máu trao cho nàng tình yêu thương suốt bao năm qua, nơi ấp áp đầy thân thuộc đã cùng nàng từ bé lớn lên.

Để rồi hung hăng đâm con dao đẫm máu vào trái tim yếu ớt của người tỷ tỷ cô đơn, nơi mền mại duy nhất của bản thân Trần Khanh Ngôn đã trao trọn cho muội muội mình.

Vị giáo chủ cao thượng vượt qua biết bao hiểm nguy thập tử nhất sinh không có lấy một tia sợ hãi, chịu biết bao thống khổ không lần nào oán than, lúc này vậy mà hai hàng nước mắt lăng dài trên khóe mi, đôi tay run rẩy ép chặt nữ hài vào sâu trong lòng mình, cực độ sợ hãi mất đi người thân duy nhất này đến mức hèn hạ độc chiếm muội muội mình, không bao giờ cho cơ hội thoát ra.

Tác giả có lời muốn nói.

Chú thích: tu tiên chia làm rất nhiều cảnh giới, nói toàn bộ ra làm mọi người đau đầu, tốn trí nhớ lắm. Nên tại bộ này các bạn cần nhớ nhiêu đây là đủ rồi. Phàm nhân -> luyện khí cảnh -> cơ trúc cảnh-> kim đan cảnh-> nguyên anh cảnh-> hóa thần cảnh. Trừ phàm nhân và luyện khí ra thì các cảnh còn lại chia làm 4 giai đoạn, sơ kỳ-> trung kỳ-> hậu kỳ-> đỉnh phong. Cảnh giới càng cao thì chênh lệch giữa các kỳ càng lớn, cách biệt giữa các cảnh giới càng là lệch luôn cả trời. Nếu lấy cảnh giới thấp đi đối đầu cảnh giới cao, được rồi, đây cơ bản không thể gọi là đối đầu được không?! Đây là ngu dốt tự đâm đầu đi xuống mồ không tốn tiền mai tán.

Luận về độ mù quáng liều mạng lại có đam mê đâm đầu vào chỗ chết không lối thoát thì có ai dám vượt qua tỷ muội Trần gia. Chịu chơi quá mức mà.

Vu Thanh Phong lấy thân thể phàm thai đi khiêu chiến tu sĩ cơ trúc kỳ.

Trần Khanh Ngôn trực tiếp lượt bỏ cảnh giới kim đan đi chém gϊếŧ cấp bậc nguyên anh.

Trần Khanh Ngôn: Đây là truyền thống tốt đẹp của gia tộc, cần được truyền bá rộng rãi và phát huy. Tỷ truyền muội nối.

Vu Thanh Phong: ta không phải muội muội ngươi!

Trần Khanh Ngôn: Tính tình kiên cường không bao giờ bỏ cuộc, tinh thần bất khuất quyết không cúi đầu, tuyệt nhiên đều cùng một khuông khắc ra. Không phải tỷ muội chẳng lẽ còn có thể là mẹ con sao?

AA: Một là con gà ri sắp chuẩn bị đi dô nồi luộc nguyên con chấm muối ớt. Một là phượng hoàng cao quý lướt bay trên bầu trời cao. Quả thật đâu phải cùng một khuôn khắc ra, đây cơ bản là thượng vị giả và món ăn có cho tiền chẳng ai thèm cắn được không?!!

Ba giây sau....một tòa khắc băng nghệ thuật mang tên AA đã ra lò.