Chương 7

Cô sắp xếp suy nghĩ, sửa sang lại những cảm xúc mơ hồ trong lòng.

Ý của nó đại khái là -- nó có thể cắt một phần cơ thể mình ra rồi biến đoạn đứt đó thành một phân thân của mình, nhưng sử dụng xong thì phân thân đó sẽ thành đồ bỏ đi giống như thứ trước mắt này.

Bạch tuộc lại giật giật xúc tua, trực tiếp nhét quả cầu màu lam kia vào miệng Trương Mẫn An.

Trương Mẫn An:?!…… Đồ vứt đi ăn cũng rất ngon.

Quả cầu màu lam thực ngọt, mặc dù trông có vẻ mềm nhưng cắn vào lại giòn tan, ăn như trái cây vậy. Còn rất nhiều nước nữa.

Ăn ngon ghê, ăn thêm một miếng được không?

Bạch tuộc: Nhân loại không sợ tôi, vậy thì mang cô ấy về nhà đi: )

Xúc tua bạch tuộc đảo qua đảo lại mấy vòng rồi thả năm sáu quả cầu màu lam xuống trước mặt cô.

Trương Mẫn An nâng chúng trên tay một cách quý trọng.

Cô cảm nhận được cái xúc tua chính của bạch tuộc đang nâng mông cô lên khỏi mặt nước nhưng cô không sợ bạch tuộc muốn đem cô xuống biển ăn thịt vì thể trọng này của cô còn không đủ để nó nhét kẽ răng nữa là.

Bạch tuộc bơi một lúc lâu, sau khi Trương Mẫn An ăn được hai viên cầu màu lam thì nó đứng lại nhìn biển…… Tuy rằng trước mắt chỉ toàn là biển cả mênh mông vô tận.

Cô nghĩ bạch tuộc chắc chắn không thể cứ cắt chân mình ra như vậy được nên cô không dám ăn nhiều mà cực kỳ trân trọng chúng.

Nhưng bạch tuộc lại giơ xúc tua lên nhét thêm một viên vào miệng cô rồi đưa cái xúc tua lớn hơn cả cô ra, ý bảo cô chờ một chút.

Xúc tua nhòn nhọn quấn lấy mười mấy viên tròn màu lam.

…… Nó có vẻ thích cắt chân mình lúc rảnh rỗi ha…..

Bạch tuộc vẫn giơ cái xúc tua vừa mới thiếu mất chóp đỉnh nhòn nhọn ra. Lúc đầu Trương Mẫn An không hiểu ý nó nhưng nhìn nửa ngày thì cô lập tức kéo cái xúc tua ấy lại gần mình rồi kinh ngạc thốt lên:“ Khả năng tái sinh của em thật tuyệt vời!”

Chiếc xúc tua vốn thiếu mất một cái chóp lớn bây giờ đã trông không khác gì những chiếc xúc tua còn lại.

Bạch tuộc làm mấy động tác khua tay múa chân bằng những chiếc xúc tua.

Nói chung ý nó là, sau khi biến đoạn xúc tua bị đứt thành phân thân bạch tuộc nhỏ thì đoạn còn lại sẽ nhanh chóng mọc ra

như lúc đầu.

Trương Mẫn An kinh ngạc xoa bóp nó.

Oa, bạch tuộc thật thần kỳ.

“Em muốn đưa chị đi đâu thế?” Trương Mẫn An hỏi nó.

Bạch tuộc không nói được nên không thể trò chuyện với cô, nhưng từ nãy đến giờ cô và nó vẫn không gặp trở ngại trong vấn đề giao tiếp, hơn nữa Trương Mẫn An còn có thể hiểu được ý của nó bằng một cách thần kỳ nào đó nên cô nằm nhoài trên xúc tua của nó bắt đầu đoán: “Em muốn đưa chị về nhà em làm khách sao? Hay muốn đưa chị đi ăn món gì? Hay là muốn dẫn chị đi chơi?”

Đều không phải.

“Không lẽ mang chị về làm cô dâu của em?”

Xúc tua của bạch tuộc trở nên mềm mại.

Nửa người Trương Mẫn An chìm trong nước, xúc tua vội vàng vớt cô lên; nhưng bị sặc nước biển cũng không khiến cô sợ như khi nhìn bạch tuộc

“Mẹ…… Mẹ nó?”

Bạch tuộc: Bị, bị phát hiện rồi.