Chương 4: Con muốn tự mình nỗ lực

“Nhan Nhan… Con bé này, con trưởng thành thật rồi.”

Dù sao năm 11 tuổi cô đã ở bên bà, xuyên suốt bảy năm cho đến năm 18 tuổi Chỉ Nhu trở về, Tô Dạng đã dành hết tình yêu thương cho cô. Ôn Nhan giống như một thiên thần nhỏ ông trời ban xuống cho bà, chữa khỏi bệnh trầm cảm vì bị mất lạc con gái của bà.

Chỉ là sau khi Chỉ Nhu trở về, đứa nhỏ này lại trở lên ầm ĩ không thể nói lý, nhưng bây giờ cô nghĩ thông rồi, thật tốt.

Tô Dạng còn cảm thấy là ông trời cố ý để bà nghe được tiếng lòng của Ôn Nhan, để hàn gắn mối quan hệ giữa hai mẹ con họ.

Tô Dạng thực sự vui mừng.

Bà tiếp tục chủ đề vừa rồi: “Con nói thích diễn xuất, có muốn mẹ tìm lớp dạy cho con không, sau đó tìm một công ty quản lý, hoặc tự mở một studio cũng được, để anh hai của con dẫn dắt con.”

Tô Dạng là nhà thiết kế quốc tế nổi tiếng, chuyên thiết kế các loại trang sức, hợp tác với rất nhiều người đại diện trong giới giải trí. Nếu để bà ra mặt, giúp Ôn Nhan tìm được người đại diện tốt cũng không khó.

Nhưng hiện tại cô không thiếu tiền, cô vẫn muốn tự mình thử một lần.

“Cảm ơn mẹ, nhưng mà không cần đâu. Con muốn tự mình nỗ lực một lần, nếu sau này không tìm được cách, con về nhà tìm mẹ cũng không muộn.”

“Như thế nào, con đã lên kế hoạch hết rồi sao? Có tiện nói với mẹ không?”

Ôn Nhan gật đầu: “Con tra trên mạng rồi, có một đoàn làm phim đang tuyển diễn viên mới, con định qua đó thử một lần. Lần này họ tuyển chủ yếu là người mới, con cũng không có kinh nghiệm, đến đấy vừa vặn thích hợp.”

“Thật sao? Là đạo diễn nào? Con nói mẹ biết, mẹ xem xem có quen biết người ta không.”

“Mẹ, con biết mẹ muốn tốt cho con, nhưng sở dĩ lần này người ta tìm tân binh là vì muốn tránh những người dựa vào quan hệ để vào đoàn, ông ấy coi trọng chất lượng tác phẩm hơn nhiều. Nếu trong đoàn đều là người có hậu thuẫn phía sau, thời điểm làm việc đều kiếm cớ chống đối, như vậy thì chất lượng của bộ phim sẽ giảm xuống. Cho nên, nếu mẹ thay con ra mặt nói chuyện, có thể sẽ bị phản tác dụng.”

“Được rồi.” Tô Dạng yêu thương sờ đầu Ôn Nhan: “Vậy lần này để con tự làm, có khó khăn gì thì về tìm ba mẹ.”

“Dạ, tất nhiên rồi. Ngày mai kết thúc đăng ký rồi, hôm nay con phải đem tư liệu gửi lên. Máy ảnh của con để ở căn hộ bên kia, con định qua đó một chuyến, khả năng tối nay ở lại đấy luôn.”

“Con định tự quay video à? Hay là đến văn phòng của mẹ, để nhϊếp ảnh gia ở studio chụp cho luôn.”

“Không cần đâu ạ, chỉ là mấy thông tin cơ bản thôi, để nhϊếp ảnh gia bên mẹ làm thì lãng phí công sức quá.”

[A, Tô nữ sĩ cũng thật tốt bụng, sao lại có người mẹ nuôi tốt như vậy được chứ? Phải làm như nào thì mới báo đáp được nhiều năm dưỡng dục của bà ấy đây?]

Nghe được Ôn Nhan nghĩ như vậy, Tô Dạng không khỏi sửng sốt, đối với cô càng thêm đau lòng.

Những năm mất đi con gái ruột, nếu không nhờ đứa trẻ này thì bà có lẽ đã phát điên, biến thành một cái xác không hồn thật rồi.

“Đứa nhỏ ngốc, mẹ thương con như vậy, tất nhiên sẵn sàng vì con làm mọi chuyện.”

“Cảm ơn mẹ, nhưng bây giờ Chỉ Nhu đã trở lại, mọi người đã mất đi em ấy hơn mười năm, vẫn nên bù đắp nhiều hơn cho em ấy, cả bốn anh trai nữa, cũng phải đối xử bình đẳng với mọi người.”

“Phải, phải, các con đều là đầu quả tim của mẹ.”

“Thời gian cũng không còn sớm nữa, con đi đây ạ.”

“Cũng lên đi rồi, hay là lát nữa…” Tô Dạng chưa kịp nói xong thì điện thoại di động vang lên.

Bà lấy ra xem, mỉm cười nói với Ôn Nhan: “Là Chỉ Nhu gọi, mẹ nghe điện thoại đã.”

Ôn Nhan gật đầu: “Vậy con về phòng dọn đồ trước.”

Chờ Ôn Nhan dọn xong một cái vali nhỏ, Tô Dạng dưới lầu vẫn đang nói chuyện với Thẩm Chỉ Nhu.

Ôn Nhan không muốn quấy rầy bà nên hạ giọng tạm biệt rồi đi ra ngoài.

Tô Dạng nhìn vali trong tay cô, muốn hỏi vài câu, nhưng Thẩm Chỉ Nhu đầu bên kia điện thoại không cho bà cơ hội.

——————

Ôn Nhan kéo hành lý tới gara, nhìn chiếc xe thể thao Porsche trước mặt, cô bối rối.

Thứ nhất, rêu rao như này cũng không phải phong cách của cô. Thứ hai, cô là đồ nhà quê không hiểu sự đời, dùng chiếc xe này cũng không thuận tiện lắm.

Vẫn nên bán nó đi rồi mua một chiếc Mercedes-Benz giá rẻ thì hơn.

Sau khi mày mò hồi lâu, Ôn Nhan thành công lái xe rời đi, dọc đường hấp dẫn không ít ánh mắt.

Cô đến căn hộ ở trung tâm thành phố, cũng không rảnh làm quen với ngôi nhà này, lập tức thay bộ quần áo tập yoga rồi mở máy ảnh.

Về tài liệu thử vai được gửi đến, đạo diễn yêu cầu các diễn viên phải để mặt mộc, thể hiện rõ các đường nét trên khuôn mặt, không được đeo kính áp tròng hay đi giày cao gót mà phải để lộ mặt trước, mặt bên và mặt sau.

Chuyện này đối với Ôn Nhan tương đối đơn giản.

Đây không phải là vấn đề với cô.

Thân thể này có dáng người khá cân đối, chiều cao và cân nặng cũng phù hợp với tiêu chuẩn của diễn viên hiện nay.

Ngoại hình cũng thuộc dạng thượng thừa, buộc tóc đuôi ngựa cao lên rồi mặc thêm chiếc áo phông trắng cũng đã rất xinh đẹp rồi.

Ôn Nhan nhanh chóng quay xong video, sau đó mở laptop chuẩn bị sơ yếu lý lịch điện tử, đóng gói cùng video rồi gửi vào hộp thư của đoàn làm phim.

Email vừa được gửi đi, cô liền nhận được tin nhắn tự động từ đối phương, báo rằng sẽ phản hồi lại trong vòng mười ngày nếu vượt qua vòng tuyển chọn.

Làm xong hết thảy thì cũng đã đến giữa trưa, Ôn Nhan thở nhẹ một hơi, nằm liệt trên ghế sofa lấy điện thoại ra gọi đồ ăn về.

Cô chưa kịp quyết định nên gọi món nào thì cuộc gọi từ Kiều Khả Hân lại vang lên.

Trời đất bao la ăn cơm là quan trọng nhất.

Ôn Nhan mặc kệ cô ta, trực tiếp ấn nút yên lặng, mãi cho đến khi cơm nước xong mới gửi tin nhắn cho Kiều Khả Hân.

“Có chuyện gì vậy? Vừa rồi mình bận nên không nhận được điện thoại. Vẫn nên gửi tin nhắn đi, hiện tại mình không tiện nghe.”

Đối phương lập tức gửi tin nhắn qua: “Nhan Nhan, cậu làm sao vậy? Mình nghe nói hôm nay Thẩm Chỉ Nhu đến tập đoàn Thẩm thị làm, nhưng cậu lại không đi, có thật vậy không? Không phải cậu nói ba mẹ cậu đã đồng ý cho cậu vào tập đoàn làm rồi sao?”