Chương 49

Chương 49

Thấy hai người đi vào, một nam nhân mặc áo dài màu trắng đeo kính viền bạc cười đứng dậy nhìn Lục Việt Chi mà nói.

"Còn tưởng rằng hôm nay anh lại phải tăng ca, chịu đến là tốt rồi." Lương Tư Nam ngồi trên ghế trong văn phòng của chính mình cúi đầu kiểm tra chân của Lục Việt Chi ở trước mặt.

Nhìn vài lần cảm thấy có chút bất tiện, giương mắt nhìn người phía sau anh một cái: "Làm phiền cậu giúp tôi đỡ anh ấy ngồi lên trên giường kiểm tra.”

"A, được." Sở Hoán mới đi được hai bước giống như bỗng nhiên nhớ tới cái gì vậy hỏi bác sĩ trước mặt: "Có phải với tình hình hiện tại của anh ấy tạm thời còn không thể đi lại trong một thời gian dài hay không.”

Động tác trong tay Lương Tư Nam dừng lại, có chút đăm chiêu suy nghĩ nhìn người ngồi xổm bên cạnh chân của Lục Việt Chi, như kiểu đã biết được một tin tức quan trọng nào đó: "Anh ta đã xuống đất đi lại rồi sao?”

Lục Việt Chi đột nhiên nắm tay ho nhẹ, nhìn thoáng qua Sở Hoán, Sở Hoán mím môi xem như đã hoàn toàn hiểu được, cậu liền biết không có khả năng nhanh như vậy.

Nghĩ thầm người này thật sự là quá không yêu quý thân thể của chính mình, không nhịn được mà mách lẻo.

"Vâng! Mỗi ngày anh ấy đều đi vòng tròn quanh phòng khách.”

Lương Tư Nam đỡ trán, quay đầu vốn dĩ đã muốn mắng anh ta một trận, nhưng nghe thấy cái cách dùng từ vòng tròn này lại nhịn không được bật cười: "... Cậu là nhị thiếu gia của Sở gia đúng không? ”

Bây giờ Sở Hoán mới phản ứng lại đây hai người này có thể là người quen, lúc nói chuyện rõ ràng là tùy ý hơn nhiều so với Trần Nhạc, quay đầu nhìn bộ dáng cười như không cười nhìn chằm chằm chính mình của Lục Việt Chi, mặt cậu có chút đỏ lên.

"Không, tôi không phải." Sở Hoán nói.

Lục Việt Chi nhướng mày, nghe Lương Tư Nam tiếp tục hỏi: "Vậy cậu là ai?”

"Tôi là Sở Hoán."

"À, là Sở Hoán à." Lương Tư Nam lặp lại cái tên này một lần nữa, nhưng tầm mắt lại chuyển hướng đến chỗ Lục Việt Chi: "Vậy nhị thiếu gia của Sở gia và Sở Hoán có chỗ nào khác nhau sao?”

Sở Hoán không muốn nói nhiều, vẫn là kiên trì nói: "Tôi là Sở Hoán.”

Lương Tư Nam lắc đầu, cúi đầu nhìn tình hình chân của Lục Việt Chi: "Được, cậu nói cái gì thì là cái đấy, nhưng cảm ơn cậu đã không giấu diếm tình hình của anh ấy, đôi chân này của anh ấy quả thật là không thể tùy tiện xuống đất đi đường, một ngày nhiều nhất là một tiếng đồng hồ, không thể sốt ruột phải từ từ đến chậm rãi từng chút một mới được.”

Sở Hoán không nhịn được mà lẩm bẩm: "Tôi biết mà, rõ ràng vẫn còn ngồi xe lăn, vậy mà lại đi tới đi lui ở nhà vào thời gian gần đây.”

Sở Hoán vừa mở miệng thì vẻ tươi cười trên mặt Lương Tư Nam chưa từng dừng lại, quay đầu nhìn thấy Lục Việt Chi cũng không tức giận, cảm thấy vô cùng kinh ngạc.