Chương 30: Khó hiểu

Trăng sáng trên cao, gió đêm như bão.

Cửa phòng hé mở, đèn trong phòng sáng rực.

Du Đào đi đến cửa liền nhìn thấy Chúc Minh Ngọc đang nằm ở trên giường, trong tay cầm một cuốn sách, chăm chú đọc với vẻ mặt nghiêm túc.

Dường như tinh thần của nàng ấy đang rất tốt, chắc hẳn là không có vấn đề gì lớn.

Du Đào thở phào nhẹ nhõm, đẩy cửa đi vào nhẹ nhàng hỏi: “Chúc đồng học, ngươi không sao chứ? Bây giờ ngươi cảm thấy thế nào?”

Chúc Minh Ngọc dường như không nghe thấy nàng nói, cũng không ngẩng đầu lên.

Du Đào không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tiến lại gần, lần này giọng nói cũng lớn hơn một chút: “Chúc đồng học?”

Lúc này Chúc Minh Ngọc mới chú ý tới bên cạnh mình có người, nàng ấy đặt cuốn sách xuống, thấy đó là Du Đào thì hơi ngẩn người.

“Sao ngươi lại tới đây…”Truyện được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng T*Y*T và web ty*t novel

Dứt lời, nét mặt của nàng ấy hơi khựng lại, nàng vội gấp cuốn sách lại đặt vào trong giường, vẻ mặt căng thẳng.

Du Đào:… Sao vậy?

Hành động chột dạ giấu đi này rất giống với phản ứng của một đồng học trong lớp buổi sáng đã nhìn trộm cuốn truyện tranh bị Lâm Lâm sư thúc bắt quả tang.

Có một lần Lâm Lâm sư thúc tịch thu một cuốn truyện tranh, đặt nó trên bàn của nàng khi sư thúc đang bận giảng bài, Du Đào vì tò mò nên đã lén mở ra xem.

Vừa mở ra, nàng cảm thấy thật không thể tin được.

Quyển truyện tranh gọi là 《 Làm thế nào để quyến rũ Tiên Tôn cao lãnh》

Du Đào mở ra một trang, hai người được phác hoạ bằng những đường cong, một nam một nữ.

Cảnh tượng dường là đang ở trong thư phòng, nam tử ôm nữ tử ngồi ở trên bàn, cánh tay hữu lực ôm lấy eo thon của nữ tử, quần áo của nữ tử bị cởi ra một nửa, khuôn mặt của nàng ta đỏ ửng đỡ lấy cánh tay của nam tử, hai người ngồi dán sát không một khe hở.

Kỹ năng vẽ tranh của họa sĩ rất tốt, phong thái được phác hoạ một cách sống động chỉ bằng vài nét vẽ.

Sau đó Du Đào bởi vì một cái liếc mắt như vậy, mặt nàng đỏ bừng trong suốt lớp học buổi sáng, khi Lâm Lâm sư thúc lấy quyển truyện tranh đi còn quan tâm hỏi nàng có phải là bị bệnh rồi hay không.

Du Đào vẫn còn cảm thấy hơi đỏ mặt khi nghĩ đến điều này, nghĩ lại thì, bìa cuốn truyện mà Chúc đồng học mời xem vừa rồi có hơi giống với cuốn mà nàng đã nhìn trộm trước đó…

Du Đào đột nhiên hiểu ra, đôi mắt hạnh nhân của nàng mở to, vội vàng lắp bắp: “Chúc, Chúc đồng học, ta đứng ở cửa kêu ngươi nhưng ngươi không phản ứng cho nên ta mới tiến vào.”

“Ngươi yên tâm, ta không thấy bất cứ thứ gì cả! Cũng sẽ không nói cho Lâm Lâm sư thúc đâu!”

Nhưng nàng đã nói dối.

Kỳ thật nàng cũng không nhìn thấy hoàn toàn quyển truyện tranh đó, chỉ thấy được một ít tên của bìa truyện, nhìn lướt qua thì thấy được chữ “Bạch nguyệt quang” và “Tiên Tôn”.

Nhưng vào lúc này, Du Đào cảm thấy rằng sẽ tốt hơn nếu nàng không nhìn thấy nó.

Chúc Minh Ngọc vừa thấy khuôn mặt đỏ bừng của nàng liền biết nàng khẳng định là hiểu lầm, cho nên liền nói: “Ngươi…”

Quên đi, không bằng cứ để cho nàng hiểu lầm đi, Chúc Minh Ngọc khônggiải thích nữa, hỏi nàng: “Nhưng chuyện này có liên quan gì đến Lâm Lâm sư thúc?”

Du Đào sửng sốt.

Cũng đúng nhỉ, bậy giờ cũng không phải trong phòng học lớp buổi sáng, Lâm Lâm sư thúc cũng không quản được chuyện riêng tư của người khác.

“Dù sao ngươi cứ yên tâm, ta chưa nhìn thấy cái gì cả!”

… Ngu ngốc.

Chúc Minh Ngọc thở dài: “Ta hiểu rồi, ngươi không cần phải nhắc lại. Kỳ thật cũng không có gì là không thể xem, chỉ là ta cần một khoảng thời gian để xác nhận lại.”

Du Đào áy náy liên tục gật đầu.

Chúc Minh Ngọc ngẩng đầu: “Nói đi, đã muộn như vậy ngươi đến tìm ta có chuyện gì sao?”

Rốt cuộc cũng nói vào chuyện chính, Du Đào khẩn trương siết chặt ngón tay của nàng: “Một là muốn đến xem thân thể của ngươi có tốt lên chút nào chưa, tình trạng như thế nào.”

Chúc Minh Ngọc: “Khá tốt, đan dược của Hoa Liên sư huynh có công dụng rất tốt, hôm nay ta đã có thể đi lại mà không gặp trở ngại gì rồi.”

“Vậy thì tốt.”

Du Đào thở phào nhẹ nhõm: “Còn một chuyện nữa đó chính là muốn hỏi ngươi về chuyện ngày mai, lúc trước chúng ta có hẹn ước ngày mai đi Thanh Đăng Phong… Ngươi có thể đi được không?”

Nàng nói xong liền vội vàng bổ sung: “Chuyện này cũng không ép buộc ngươi, nếu thân thể của ngươi không khoẻ và không muốn đi thì chúng ta có thể hẹn lại một ngày khác là được, chờ ngươi dưỡng thương tốt lại hẹn nhau.”

Sắc mặt Chúc Minh Ngọc chợt trầm xuống, nhìn chằm chằm nữ hài một lúc, như là muốn nhìn thấu những gì mà nàng ấy đang nghĩ.

Cảm xúc trong mắt nàng không thể giải thích được, nàng ấy im lặng một lúc rồi chậm rãi nói: “Đã ước định rồi cho nên ta đương nhiên sẽ không vắng mặt.”Truyện được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng T*Y*T và web ty*t novel

Nàng vốn cho rằng Du Đào đang lợi dụng một loại mánh khóe nào đó trong hai mươi ngày qua, nhưng cho đến hôm nay nàng ấy vẫn mới chỉ đến luyện khí tầng thứ năm, giữa nàng và Du Đào có một khoảng cách quá lớn.

Sự khác biệt giữa Luyện khí cùng Trúc Cơ là cách biệt một trời một vực, càng đừng nói là kém nhiều như vậy. Ngay cả khi nàng bị thương, Du Đào cũng là không có khả năng đánh thắng được nàng.

Chỉ là nàng cảm thấy vô cùng khó hiểu.

Du Đào cũng không chán ghét nàng, thậm chí còn cứu nàng thoát khỏi Huyễn Hư cảnh, rốt cuộc vì sao lại cố chấp muốn cùng nàng quyết đấu sinh tử đến như thế?

Nếu Du Đào có thâm cừu đại hận gì với nàng thì nàng ấy đã có thể trực tiếp thấy chết mà không cứu, có thể để nàng im lặng không một tiếng động chết ở bên trong Huyễn Hư cảnh, không người biết đến, thần không biết quỷ không hay.