Chương 14

Trong đó có một người tuổi đã già, bộ râu trắng tinh run rẩy nói một phương pháp cổ xưa: "Đạo hữu nói muốn ma quỷ tránh khỏi quỷ trận của Đạo giáo. Kỳ thật chỉ cần ma quỷ chiếm giữ cơ thể người che giấu năng lượng ma quỷ, là có thể tránh được."

Diệp Thanh Nghiên giật mình: "Đơn giản như vậy?"

Lão đạo sĩ râu trắng vuốt râu lắc đầu: "Đương nhiên không thể đơn giản như vậy. Vì đó là quỷ trận phòng chống do Đạo giáo lập nên, bọn họ cũng đã nghĩ tới chuyện này, cho nên bọn họ đã sớm ngăn cản ma quỷ chiếm lấy cơ thể con người, dùng nó để đi vào."

"Cho nên?" Cái này không phải nói ra cũng vô ích sao?

Lão đạo sĩ râu trắng mỉm cười: "Tuy rằng lão đạo đã già một nửa, nhưng vẫn có thể đi con đường bình thường, tránh né người khác, cũng có thể dùng cách khác."

Diệp Thanh Nghiên nheo mắt: "Ý của đạo hữu là?"

Râu trắng: "Cơ thể thú."

Diệp Thanh Nghiên: "…"

Cậu sửng sốt một lát, chợt nhận ra điều gì đó, hai mắt sáng lên, có tia ánh sáng hào quang nhoáng xẹt qua, cậu gần như bật cười thành tiếng, lén nhìn sang một bên, trước khi bị Quỷ Vương phát hiện, cậu nhanh chóng bịt miệng, ho khan, chặn nụ cười: "Thật sao? Điều này có nghĩa là không thể nói hay làm gì khác sao?" Nhỡ như bị bắt, còn có thể bị ăn?

Thảm, thật là thảm mà.

Cái này, Quỷ Vương này sẽ không đi theo cậu phải không?

Hạ mình tiến vào cơ thể của một con thú, cậu không tin Quỷ Vương lại có thể tự hạ bệ mình.

Kết quả, cậu khinh thường Quỷ Vương, sau khi đuổi các đạo sĩ đi, Quỷ Vương lộ rõ

bộ dáng lạnh lùng như băng nở nụ cười lạnh: "Xem ra khi Bổn Vương mất mặt ngươi rất vui?"

Diệp Thanh Nghiên lắc đầu, cảm thấy lạnh sống lưng: "Làm sao làm sao? Không dám."

Quỷ Vương lười để ý đến cậu, hắn nheo mắt nhìn gia chủ Lý đang co rúm lại như không nghe được gì: "Trong phủ có vật gì để Bổn Vương sử dụng vào cung?"

Gia chủ Lý khóc không ra nước mắt: "…" Trong phủ ông không có nhiều đồ, cái gì ăn được đều có thể sử dụng.

Ông sao dám nói không?

Ông không dám, nhưng Diệp Thanh Nghiên lại dám trực tiếp dẫn Quỷ Vương vào phòng bếp.

Nhìn những con gà, vịt, cá được chuẩn bị trong bếp đều đã bị gϊếŧ thịt, con duy nhất còn sống đang vui vẻ chính là một con thỏ tai dài mềm mại dễ thương.

Con thỏ tai dài lông dài bằng lòng bàn tay, đôi tai thỏ dài mềm mại, một con đứng thẳng, một con cụp xuống, đáng yêu đến mức khiến người ta ngứa ngáy muốn đưa tay ra chạm vào.

Diệp Thanh Nghiên cơ hồ cười không ra tiếng, miễn cưỡng nhịn xuống, vẻ mặt ủ rũ nhìn Quỷ Vương: "Làm sao tốt hơn được? Đây là sinh vật sống duy nhất còn sót lại… Nhưng nó hoàn toàn không hợp với hình tượng cao lớn uy nghiêm của Quỷ Vương người." Cho nên, tốt nhất người nên ở lại đây đừng tiến cung.

Tại sao lại nhất quyết như hình với bóng với cậu, nếu không biết, còn tưởng hắn coi trọng cậu.

Chỉ thấy đôi mắt Quỷ Vương đỏ thẫm âm trầm, đột nhiên nhìn gia chủ Lý, môi mỏng hơi nhếch lên: "Cút."

Gia chủ Lý sợ hãi run rẩy, nhanh chóng ôm mông nướ© ŧıểυ bỏ chạy.

Trong bếp chỉ còn lại một người và một quỷ giằng co.

Diệp Thanh Nghiên nuốt nước miếng: "…Người muốn làm gì?" Người thật sự nhỏ mọn tức giận như vậy sao? Sức chịu đựng cũng quá nhỏ rồi?

Nhưng chỉ thấy Quỷ Vương nở nụ cười âm trầm, nhất thời mây đen xung quanh che khuất mặt trời, rồi đột nhiên tiến đến gần.

Diệp Thanh Nghiên nhìn Quỷ Vương gần như vậy, toàn thân chấn động: "Người, người…"

Sau một khắc, không đợi Diệp Thanh Nghiên nói chuyện, Quỷ Vương đột nhiên cắn vào cổ cậu, lạnh lẽo xâm chiếm tận xương tủy, khiến sắc mặt Diệp Thanh Nghiên trắng bệch như tờ giấy.

Cũng may, Quỷ Vương chỉ cắn cậu một lần, để lại một vết đỏ thẫm nhanh chóng tiêu tan trên chiếc cổ trắng ngần của cậu.

Quỷ Vương dùng ngón tay thon dài trắng nõn nhéo cằm, từ trên cao nhìn xuống, đôi mắt quỷ hẹp đỏ thẫm đầy uy hϊếp: "Nếu như Bổn Vương biết ngươi sau khi vào cung có động thái mờ ám, nếu có gì đó không ổn với Bổn Vương, trên người ngươi có ấn quỷ, cũng đủ để Bổn Vương lấy mạng ngươi rồi."

Diệp Thanh Nghiên khóc không ra nước mắt: Người thật keo kiệt.

Về phần cái gì?

Nhưng nhìn vào đôi mắt quỷ, Diệp Thanh Nghiên thành thật nói: "Điều này là tự nhiên, dù sao chúng ta cũng là người cùng một nước."

Quỷ Vương nhìn cậu thật sâu, sau đó buông tay cậu ra, giây tiếp theo, hắn hóa thành một làn sương đen, bay thẳng vào cơ thể con thỏ tai cụp.

Đôi mắt đậu đỏ vốn mềm mại đáng yêu của thỏ tai cụp trong chốc lát lóe lên một làn sương quỷ đỏ tươi, sau đó một tia sáng hung dữ xuất hiện trong khoảnh khắc tiếp theo, hắn chậm rãi giơ chân lên đập vào l*иg, bên tai Diệp Thanh Nghiên phát ra âm thanh như đang vỗ vào tim mình.

Cậu nhanh chóng mở l*иg, đưa vị tổ tông này ra ngoài.

Khoảnh khắc ôm hắn vào lòng, cậu cảm thấy mềm mại đến mức không nhịn được mà xoa xoa.

Sau khi sờ vào con thỏ, cậu mới phát hiện sợi lông trên đầu con thỏ đã bị nhổ, cậu lập tức ôm nó vào lòng rồi bước ra ngoài, giả vờ như mình không phải là người vừa lén chạm vào con thỏ.