Chương 15

Khi Diệp Thanh Nghiên và những người khác đến địa điểm đã thỏa thuận với tiểu thái giám thì mặt trời đã mọc, vốn dĩ họ lo rằng những gì lão đạo nói là sai nên họ lắc lư Quỷ Vương trong ngực. Khi tiến được vào cung, Diệp Thanh Nghiên mới thở phào nhẹ nhõm.

Một lúc sau, Diệp Thanh Nghiên quỳ xuống trước mặt hoàng thượng, cụp mắt xuống, như không nhìn thấy lưỡi đao trên cổ: "Vương Thượng, bần đạo mạo muội tiến cung vì vụ án của Tào Quân Nhiên và nhà họ Ngô, Tào Quân Nhiên bị ác quỷ bắt đi vào ngày hành hình, trước khi đi còn hét lên rằng mình bị oan, bần đạo đã tìm ra thủ phạm thực sự là ai, hy vọng Vương Thượng cho bần đạo một cơ hội."

Con dao của thị vệ lại ấn xuống, vì sợ tên thái giám này mạo muội chạy tới ám sát Vương Thượng.

Nhưng hắn không dám chém người một cách bừa bãi nếu không có lệnh của Trâu Vương.

Sở dĩ Diệp Thanh Nghiên bạo dạn như vậy, là vì cậu đánh cược, vì ba mươi năm trước Vương Thượng đã nhờ cao nhân đắc đạo phong ấn ở cửa xua tan ác quỷ, cho nên ông ấy sẽ đánh giá cao các đạo sĩ.

Trâu Vương hiển nhiên càng hứng thú hơn với việc Diệp Thanh Nghiên làm thế nào để tìm ra thủ phạm thực sự: "Ngươi nói ngươi đã tìm ra thủ phạm thực sự hãm hại Tào Quân Nhiên? Làm sao ngươi đoán ra được?"

Diệp Thanh Nghiên tự tin nói: "Đương nhiên là dựa vào bản lĩnh của bần đạo." Cậu dừng lại, bổ sung thêm một câu: "Nếu Vương Thượng không tin, bần đạo có thể chứng minh."

Điều này khiến Trâu Vương đầy hứng thú, ông ấy vẫy tay, chuyển động của ông ấy có thể được nhìn thấy rõ qua màn che trong suốt, tổng quản ở một bên lập tức đẩy màn che cửa lên phía trước, lộ ra hình dáng của Trâu Vương bên trong.

Diệp Thanh Nghiên không ngẩng đầu lên cho đến khi Trâu Vương yêu cầu cậu đứng lên.

Sau đó Diệp Thanh Nghiên nhìn Trâu Vương, liếc mắt đảo qua một cái, cụp mắt xuống nhưng thực ra là kinh ngạc, nghe nói Trâu Vương đã hơn năm mươi tuổi, nhưng nhìn như mới ba mươi tuổi, khuôn mặt cũng khá tuấn tú, chính là nước da quá trắng nên trông ông ấy hơi yếu đuối.

Giọng nói của Trâu Vương lại vang lên: "Ngươi muốn chứng minh thế nào?" Ông ấy cũng bắt chước Diệp Thanh Nghiên, chậm rãi dừng lại, nói tiếp: "Nếu không chứng minh được ngươi có bản lĩnh, mạo muội xông vào cung, theo luật chém đầu."

Giọng nói ôn hòa, nhưng Diệp Thanh Nghiên biết, Trâu Vương này không hề nói dối, nếu không chứng minh được, ông ấy thật sự sẽ gϊếŧ cậu.

Cũng may, cậu đã nghĩ đến chuyện này trước khi đến và cũng đã chuẩn bị sẵn mọi thứ.

Diệp Thanh Nghiên cúi đầu mỉm cười, Trâu Vương vừa nói xong đột nhiên dán một tờ giấy bùa lên người một thị vệ đang dùng dao ấn vào cổ cậu, trong nháy mắt, thị vệ không cử động được.

Cảnh tượng này khiến mọi người kinh ngạc, đám lính canh lập tức rút kiếm ra.

Trâu Vương là người bình tĩnh nhất, trầm tư nhìn vị đạo sĩ này với khuôn mặt quá xuất chúng, tuổi còn trẻ nhưng đạo hạnh rất tốt, chẳng lẽ là đệ tử của một đại sư nào đó?

Chỉ có Trâu Vương là có vẻ bình tĩnh, giơ tay yêu cầu mọi người lùi lại, cũng như những thị vệ trước đó đã dùng đao đè lên Diệp Thanh Nghiên, cuối cùng chỉ còn lại Diệp Thanh Nghiên và những thị vệ bị bùa hộ mệnh làm cho bất động: "Bản lĩnh của Diệp đại sư, cô xin lĩnh giáo." (cô là từ xưng vương hầu thời phong kiến ấy.)

Diệp Thanh Nghiên thấy chuyển biến tốt, huống chi, trong tay cậu chỉ có hai lá bùa phòng thân, cậu chỉ cần chứng minh một chút là được. Nếu thực sự muốn chiến đấu, cậu cũng không thể cầm cự được lâu.

Cậu lấy lại chiếc bùa hộ mệnh tỏ ra bình tĩnh trong suốt quá trình, trông giống như một đại sư đắc đạo, điều này khiến mọi người đều kính trọng cậu, xét cho cùng, những cao nhân quyền năng luôn khiến người ta phải kinh hãi.

Sau khi Diệp Thanh Nghiên chứng tỏ được năng lực của mình, Trâu Vương sẽ không truy cứu việc cậu liều lĩnh đột nhập cung nữa, mà đưa Diệp Thanh Nghiên thẳng đến ngự thư phòng.

Sau khi hầu hết mọi người đã bị đuổi đi, chỉ còn lại đại tổng quản và một số binh lính cận chiến, sau đó mới đi thẳng vào vấn đề: "Lần này Diệp đại sư đến đây vì tên Tào Tam kia? Ngươi nói ngươi biết hung thủ thực sự là ai, Diệp đại sư nói cho ta biết, ai đã gài bẫy Tào Tam?"

"Bần đạo chỉ sợ nói ra, Vương Thượng sẽ không tin." Trước tiên Diệp Thanh Nghiên nói dự phòng trước cho Trâu Vương, sợ nếu mình nói ra vị này Trâu Vương sẽ thẹn quá hóa giận, thì chuyện tình vẫn như cũ không giải quyết được.

Trâu Vương cau mày, hiển nhiên là hiểu được ý tứ trong lời nói của Diệp Thanh Nghiên, chuyện này rất có thể có liên quan đến ông ấy, nếu không, thì khắp nơi trên Trâu quốc hay Vương thổ, chỉ cần là một kẻ tầm thường, làm sao ông ấy có thể không tin? Trừ khi có liên quan đến ông ấy, nếu không thì đó là người mà ông ấy không ngờ tới.

Trâu Vương thật sâu nhìn Diệp Thanh Nghiên: "Là ai?"

Diệp Thanh Nghiên: "Cao Chuẩn, nhị công tử của Hầu tước Cao."

Trâu Vương đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén liếc nhìn Diệp Thanh Nghiên, với miêu tả yếu đuối trước đây của cậu, giờ phút này Trâu Vương có thêm sát khí tàn nhẫn của một vị tướng máu lạnh.