Chương 18

Không phải nói cấm chế là do lúc đầu Trâu Vương giao chiến nhuốm máu, sau này sợ linh hồn chết trong tay mình sẽ đến lấy mạng nên nhờ một vị cao nhân đắc đạo lập một lệnh cấm ở cửa cung sao?

Nhưng ở cửa cung có thể hiểu được, như thế nào một chỗ trong cung điện cũng có?

Đại tổng quản đang đi phía trước, nghe vậy, vội vàng liếc nhìn cung điện, trong mắt hiện lên một tia sợ hãi không thể giải thích được, thậm chí còn nhìn sang một bên rồi bỏ đi, có lẽ tâm trạng hắn ta không ổn nên không để ý tới mình gần như đang đi ngang qua cung điện.

"Đại sư, đừng nghĩ nhiều, chúng ta đi nhanh thôi." Nói xong, bước chân hắn ta bước nhanh hơn vài phần.

Diệp Thanh Nghiên nheo mắt, thật sâu nhìn vào lệnh cấm trên cửa cung điện, sau đó nhìn đại tổng quản trước mặt, cậu luôn cảm thấy người này có cái gì đó kỳ lạ, chắc chắn hắn ta biết cái gì đó, chẳng lẽ việc cấm chế không phải vì sức khỏe của Trâu Vương không tốt như lời đồn đại của thế giới bên ngoài?

Sảnh phụ mà Trâu Vương cho Diệp Thanh Nghiên tạm trú ở cuối hành lang, sau khi cậu bước vào, có hai tiểu thái giám bước vào sau đại tổng quản.

Sau khi đại tổng quản phân phó công việc, hắn ta giải thích với Diệp Thanh Nghiên là hắn ta sẽ thả Diệp Thanh Nghiên ra ngoài khi chuyện của nhị công tử được làm sáng tỏ.

Diệp Thanh Nghiên ngồi khoanh chân trên tấm đệm cói ở đại điện, cậu ậm ừ một cách thờ ơ, trông đặc biệt khó đoán.

Đại tổng quản phân phó xong đang định trực tiếp rời đi, nhìn thấy bộ dạng này của Diệp Thanh Nghiên, trong lòng không khỏi có suy nghĩ, hắn ta bỗng nhiên hất tay, tạm thời bảo hai tiểu thái giám ra ngoài đại điện xem thị vệ được bố trí đến đây đã có chưa.

Sau khi mọi người ra ngoài đóng cửa cung lại, đại tổng quản thấp giọng đến gần: "Diệp đại sư."

Diệp Thanh Nghiên ngước mắt liếc nhìn hắn ta: "Có chuyện gì?"

Đại tổng quản ho nhẹ một tiếng, sờ phất trần trong tay: "Đại sư xem, ta bình thường cũng cầm phất trần, đối với Đạo giáo cũng có chút liên quan." (phất trần là cây mấy thái giám hay cầm á mn)

Diệp Thanh Nghiên tựa tiếu phi tiếu liếc hắn ta một cái, nhưng cũng không lên tiếng trả lời, cậu muốn xem đại tổng quản này muốn làm gì.

Đại tổng quản bị Diệp Thanh Nghiên nhìn nên có chút chột dạ, sờ mũi, cắn răng một cái, nghĩ tới ác quỷ trong miệng Diệp Thanh Nghiên và thân phận của nhị công tử Cao, hắn ta thực sự sợ hoàng hậu Cao sẽ không chịu công bố chân tướng, đến lúc đó, ác quỷ và Tào công tử hợp nhất thành một phá tan cấm chế, thì trong cung cũng không an toàn.

Vương Thượng là vua, dương khí ngay thẳng không sợ ác quỷ, nhưng hắn ta là kẻ không có gốc rễ, đã mất đi quyền lực rất có thể thu hút ác quỷ, hắn ta hít một hơi thật sâu, dùng giọng cung kính nói: "Đại sư, trong tay người có bùa hộ mệnh hay thứ gì tương tự không? Có thể cho ta một cái không?"

Diệp Thanh Nghiên chậm rãi nói: "Bùa hộ mệnh là những lá bùa Đạo giáo bình thường, đương nhiên bần đạo có chúng trong tay."

Đáy mắt đại tổng giám đốc sáng lên: "Vậy đại sư người xem, …có thể hay không…"

Diệp Thanh Nghiên nói: "Bần đạo vốn dự định tiến cung một lần, cũng không mang theo nhiều lá bùa lắm. Tuy rằng có bùa hộ mệnh, nhưng cũng không nhiều, cái này là để bảo vệ sinh mệnh của bần đạo."

Đại tổng quản nghe được ẩn ý: "Đại sư người xem người cần gì, ta có khả năng nói chuyện trong cung này."

Diệp Thanh Nghiên nói: "Bần đạo một lòng hướng Đạo, tâm vô giữ vật, cũng không thiếu đồ thế tục."

Đại tổng quản lo lắng: "Cái này…" Đây không phải làm khó hắn ta sao? Hắn ta có nhiều nhất cũng là ngân lượng bạc.

Khi đại tổng quản vô cùng thất vọng, Diệp Thanh Nghiên lại lên tiếng: "Đương nhiên, cũng không phải không thể đưa cho đại tổng quản một cái." Khi ánh mắt đại tổng quản sáng lên, cậu tiếp tục: "Nhưng bần đạo luôn chú ý đến nhân quả tuần hoàn, một vật đổi một vật, bần đạo tiến cung cũng vì vậy, nhưng nếu thiệt hại do bùa hộ mệnh khiến cho gặp nguy hiểm thì… Cho nên, bần đạo phải biết có thể bảo vệ sinh mệnh gì đó."

Đại tổng quản nghe không hiểu: "A?" Hắn ta không phải đạo sĩ, cũng không có phép thuật, làm thế nào mà Diệp đại sư lại nói bảo vệ sinh mệnh?

Diệp Thanh Nghiên: "Bần đạo cần phải biết trước đây trong cung đã xảy ra chuyện gì."

Vừa nói lời này, sắc mặt đại tổng quản thay đổi hoàn toàn, hắn ta hoảng hốt lùi về phía sau hai bước khó khăn lắm mới dừng lại được, vội vàng bước đi, cũng không nhắc tới bùa hộ mệnh nữa: "Ta không có gì để nói, ta rời đi trước…"

Diệp Thanh Nghiên ở phía sau bổ sung thêm: "Nếu đại tổng quản hối hận có thể tới tìm bần đạo. Lệnh cấm ở cửa cung cùng với lệnh cấm ở cửa hậu cung là cùng một dạng, như vậy lý do cũng giống nhau. Chỉ là đã qua ba mươi năm, pháp lực của ác quỷ dần dần tăng trưởng, nhưng không có cao nhân nào làm lại lệnh cấm, khó có thể đảm bảo theo thời gian không xảy ra sự cố, vào ngày 15 tháng 7 năm nay, cánh cổng quỷ sẽ mở ra, bần đạo tính toán thấy có thảm họa đẫm máu, cho nên mới mạo hiểm tiến cung… Đương nhiên, nếu đại tổng quản thấy không sao cả, vậy thôi, mỗi người đều có số phận riêng, đều là chủ nhân của chính mình."