Chương 99: Thì ra mỗi ngày nàng đều đau đớn như vậy

Nghe nói muốn đến một nơi vô cùng nguy hiểm, tay của Long Viêm Triệt chợt khựng lại, nắm chặt đôi tay của Đế Nhan Ca, sức lực có phần mạnh chút.

Nếu chỉ mình hắn gặp nguy hiểm cũng không sao, nhưng hắn không muốn Tiểu Ly gặp chuyện.

“Tam tiểu thư, có thể phiền ngài một việc không? Ngài có thể mang Tiểu Ly đi Tuyệt Cảnh Chi Sâm được không?”

Chưa kịp để Nam Cung Chỉ mở lời từ chối, Đế Nhan Ca đã gấp đến mức dựng cả lông mao.

“Chít!!!”

Nàng leo lêи đỉиɦ đầu Long Viêm Triệt, làm cho mái tóc bạch kim hoàn mỹ của hắn trở nên rối bời như tổ quạ.

Lúc này nàng thực sự đã nổi giận.

Có chuyện tốt như vậy, tiểu tử này lại muốn nàng một mình đi Tuyệt Cảnh Chi Sâm, tuy rằng nơi đó cũng là một nơi tốt, nhưng làm sao bằng nơi có Long Viêm Triệt ở bên cạnh.

Cái gì mà huyệt mộ, vừa nghe đã biết là nơi tìm đường chết.

Nàng hình như có chút ấn tượng, nhưng chỉ nhớ mang máng rằng nam chủ Tiêu Tuyệt cũng ở đó, mà nơi có nam chủ chắc chắn có thứ tốt, có thứ tốt thì thường có nguy cơ lớn.

Cho nên một nơi tốt như vậy, đánh chết nàng, nàng cũng nhất định phải đi.

Long Viêm Triệt ôm lấy Đế Nhan Ca từ trên đầu xuống, giữ chặt trong lòng ngực.

“Tiểu Ly, ngươi là đang quan tâm ta sao? Nhưng ta vô dụng như vậy, ngay cả bảo vệ ngươi cũng không làm được.”

Đế Nhan Ca dùng đôi mắt long lanh như hắc thủy tinh nhìn Long Viêm Triệt tràn đầy vui sướиɠ, đồng thời dùng móng vuốt vỗ vỗ chính mình, tỏ vẻ:

Vạn sự đã có nàng, tuyệt đối đáng tin cậy.

“Vậy được rồi. Chúng ta cho dù chết, cũng phải chết cùng một chỗ.”

Đế Nhan Ca kinh ngạc nhìn Long Viêm Triệt, vô cùng cao hứng mà gật gù đầu nhỏ lông xù.

Nam Cung Chỉ bỗng dưng có chút ghen tị với Long Viêm Triệt.

Một vật nhỏ có linh tính như vậy, sao lại chỉ nhận định mình hắn.

…..

Cuối cùng cũng đến ngày xuất phát.

Người đi không nhiều, ngoài Nam Cung gia chủ, còn có Tiêu Tuyệt, thêm nhóm ba người của Vu ca, và một người mặc áo đen, đầu đội mũ choàng, không rõ tuổi tác và diện mạo.

Cộng thêm Long Viêm Triệt và nàng, tổng cộng là tám người.

Tuy rằng có Tiêu Tuyệt khiến nàng rất chán ghét, nhưng có Vu ca và ba kẻ không an phận này, nàng lại yên tâm hơn.

Dọc đường này, chắc chắn không yên ổn.

Không ngờ, mới khởi hành đã gặp nan đề.

Bọn họ, lạc một đám người tu giả, tất nhiên là ngự kiếm phi hành, nhưng vì có Long Viêm Triệt, nên cần một người mang theo hắn.

Vì vậy, nhiệm vụ này rơi lên trên đầu nhóm ba người của Vu ca.

Ai bảo trong đoàn, ngoài Long Viêm Triệt ra, bọn họ là tu vi thấp nhất, được xem như người hầu.

Ba người này thấy Long Viêm Triệt phiền phức, nên càng nhìn càng không thuận mắt.

May thay có Nam Cung gia chủ là người tàn nhẫn độc ác, dọc đường đi, bọn họ không dám trắng trợn ra tay với Long Viêm Triệt.

Nhưng nếu có cơ hội, vậy thì khó nói.

Sau ba ngày ngự kiếm phi hành, đoàn người cuối cùng cũng tới đích.

Chủ yếu là vì Long Viêm Triệt kéo chân sau, nếu không bọn họ đã đến sớm hơn rồi.

Nơi này chắc chắn không phải nơi ở của người phàm tục.

Vị trí cụ thể, Đế Nhan Ca không có hứng thú để quan tâm, nàng chỉ biết mình có thể về nhà.

Nơi này hoang vắng đến mức khiến người khác không muốn nhìn thêm chút nào , bầu không khí này vừa nhìn đã biết là tiết tấu tìm đường chết rồi.

Sau một hồi mân mê của người áo đen.

Trước mặt bọn họ xuất hiện một cửa động.

NgườI áo đen nhắc nhở: “Bên trong có thể sẽ hạn chế tu vi, các ngươi chú ý một chút.”

Giọng người áo đen rất trẻ, chẳng qua dù có dẹp hay tròn, thì Đế Nhan Ca cũng không có hứng thú.

Nàng đã không chờ được mà nhảy xuống.

“Tiểu Ly.”

Long Viêm Triệt kêu lên một tiếng, cũng theo đó mà nhảy xuống.

Tiếp đó, mấy người còn lại đều cấp tốc nhảy theo.

Đoàn người vừa đi xuống, liền cảm giác được một luồng áp lực đè nén khiến bọ họ thở không nên hơi, tu vi bị hạn chế.

Đế Nhan Ca vừa muốn chạy vào trong, liền nghe Nam Cung gia chủ lạnh lùng thấu xương nói: “Tiểu Ly, mấy ngày nay ta vẫn luôn quan sát ngươi, ta biết ngươi hiểu nhân tính, ngươi đối với tiểu tử này càng khăng khăng một mực.”

“Chít???”

Cái gì gọi là khăng khăng một mực?

Từ này có phải quá kỳ quặc rồi hay không?

Nam Cung gia chủ hài lòng nhìn bộ dáng sốt ruột của Đế Nhan Ca.

Dùng tay gắt gao mà bóp cổ Long Viêm Triệt, ông nói: “Tiểu Ly, ta muốn ngươi tìm được bảo vật được giữ lại ở nơi này, nếu ngươi không làm, ta sẽ bóp chết hắn.”

“Chít!” Đế Nhan Ca trợn trắng mắt.

Điều này quá vô lý, nàng đến nơi này chính là để tìm đường chết mà.

Mà chỗ có bảo vật, chắc chắn càng nguy hiểm chết người.

Đôi mắt của Long Viêm Triệt rưng rưng, hắn chỉ cảm thấy bản thân đúng thật là một tên phế vật vô dụng.

Nếu không phải vì hắn, Tiểu Ly cũng sẽ không bị uy hϊếp thế này, nhưng hiện tại hắn không những không thể mở miệng, thậm chí muốn tự sát cũng không làm được.

Trong khi đó, Đế Nhan Ca đang nghiên cứu xem đi đâu để có thể chết nhanh nhất.

Rất nhanh, nàng lại cảm giác được có thứ gì đó thơm ngon như lần trước.

Nước dãi nhỏ xuống.

Đế Nhan Ca nuốt nước miếng, chạy nhanh về phía trước.

Đoàn người phía sau gắt gao đi theo nàng, Nam Cung gia chủ vẫn xách Long Viêm Triệt trên tay.

Đế Nhan Ca dẫn dắt mọi người di chuyển dưới lòng đất.

Cả mê cung dưới lòng đất giống như một trận pháp khổng lồ, hơi sơ ý một chút là sẽ lạc đường.

Đi được một đoạn, nam tử áo đen bỗng hét lớn: “Cẩn thận, có nguy hiểm.”

Đế Nhan Ca nghe thấy âm thanh quay đầu lại, thì thấy một hàng bảy người, từng kẻ đứng bất động ở đó, hành động quái dị, trong mắt toàn là lỗ trống.

“Chít?”

Chẳng lẽ đây là ảo thuật trong truyền thuyết? Ảo ảnh trận sao?

Tại sao nàng lại không trúng chiêu?

Chẳng lẽ vì nàng hiện tại không phải là người sao?

Đế Nhan Ca tiến lên, chính là một móng vuốt chụp lên mặt Long Viêm Triệt.

Nhưng Long Viêm Triệt lại đỏ hoe mắt, trong miệng lẩm bẩm: “Ta không muốn làm nô ɭệ, cho dù có chết, ta cũng không muốn làm nô ɭệ.”

“Chít?”

Không ổn rồi.

Mắt thấy Long Viêm Triệt muốn đâm vào tường, Đế Nhan Ca chỉ có thể dùng thân mình để đỡ, bị Long Viêm Triệt đυ.ng phải mấy lần.

Nàng còn chưa bị đâm chết, nhưng lại bị đâm đau đến mức phun ra máu.

Những người khác tuy cũng đang nổi điên, nhưng nàng không có thời gian để lo lắng.

Khi Đế Nhan Ca bị đâm đến bảy lần tám lượt, lúc này, đột nhiên một tiếng ầm vang, dưới chân bọn họ sụp đổ.

Đoàn người như rơi vào một nồi nước sôi, cùng nhau rơi xuống.

Trong lúc này, Đế Nhan Ca chỉ có thể hóa thành thiếu niên áo trắng tóc bạc, ôm chặt Long Viêm Triệt đang lâm vào ảo cảnh.

“Tiểu Ly.” Long Viêm Triệt nhìn thiếu niên tóc bạc trong màn sáng, vô ý chạm vào màn sáng, tức thì che ngực lại, lùi lại một bước.

Đồng thời, hắn khϊếp sợ mà nhìn thiếu niên trong màn sáng.

Khi ấy, hắn thật sự không biết, thì ra Tiểu Ly của hắn, mỗi ngày đều đau đớn như vậy.

Đúng thế, nàng bị trọng thương như vậy, sao có thể không đau không đau được chứ?

Nhưng dù nàng đau đớn như vậy, thì vẫn muốn cứu hắn, hắn đúng là một gánh nặng.

Tiểu Ly của hắn, lúc hắn không biết gì cả, đã làm nhiều thứ so với tưởng tượng của hắn rất nhiều.

Nhưng nghĩ đến những chuyện xảy ra sau này, sắc mặt của Long Viêm Triệt lập tức thay đổi.