Chương 10

Ngực của Quý Cảnh Minh vốn trắng nõn giờ đã sưng lên, hình như trên đó còn có một dấu răng.

Tưởng Hàn Phi có tật giật mình, sau khi nằm xuống lần nữa, cảm thấy tim mình đập thình thịch.

Cậu ta cảm thấy hình như mình đã phát hiện ra một bí mật nhỏ ghê gớm nào đó.

Vốn không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng ngày hôm sau khi Quý Cảnh Minh tỉnh lại đột nhiên thay đổi sắc mặt, mở chăn ra.

Cậu bị mộng tinh?!

Quần ướt sũng, rất khó chịu, Quý Cảnh Minh liếc nhìn Tưởng Hàn Phi vẫn đang ngủ khò khò bên cạnh, vội vàng chạy vào nhà vệ sinh.

Không chỉ bị mộng tinh, thậm chí cậu còn bị… chảy nước ướt nhẹp ở âʍ ɦộ, không biết đã chảy bao nhiêu nước nữa.

Tại sao lại bị vậy?

Chẳng lẽ do hôm qua cậu nghĩ đến Tu Tinh Uyên, nên buổi tối bị mộng tinh?

Sau khi tắm rửa sạch sẽ xong, Quý Cảnh Minh cũng không để ý vẻ mặt ngây ngốc khi tỉnh lại của Tưởng Hàn Phi, bởi vì làn da ngăm đen, đỏ mặt cũng không hiện rõ.

Sau khi đi đến trường, Quý Cảnh Minh không nhịn được muốn đi tìm Tu Tinh Uyên, không biết có phải do trong giấc mơ hai người đã chung sống với nhau rất lâu hay không lại làm cậu ỷ lại anh.

May mà Tu Tinh Uyên rất dịu dàng, không tức giận vì sự mâu thuẫn của cậu, ngược lại anh rất bao dung cho cậu.

Nhưng thật ra thì Tưởng Hàn Phi thoạt nhìn rất ghen tị, rõ ràng tối hôm qua hai người họ vẫn nằm chung một cái chăn, hôm nay cậu ta biến thành người bị bỏ rơi rồi.

Không biết có phải do bị kí©h thí©ɧ hay không, Tưởng Hàn Phi đột nhiên muốn chơi những thủ đoạn cậu ta từng cho là rất trẻ con.

Tưởng Hàn Phi ý đồ tranh sủng nhiều lần muốn lại gần nhau hơn, nhưng bị Quý Cảnh Minh từ chối, trong lúc nản lòng thoái chí, thế nhưng mở lời thách thức Tu Tinh Uyên.

"Chơi một trận bóng rổ, nếu tao thắng cậu ấy, sau này mày đi ra ngoài ăn chung với tao được không?"

Mặt Quý Cảnh Minh ngơ ngác: "?"

Mày đang nói cái quỷ gì vậy.

Quý Cảnh Minh muốn từ chối, nhưng lại bị Tu Tinh Uyên chặn lại, cười như không cười nhìn Tưởng Hàn Phi.

"Được đó."

Hai người hẹn lịch trận đấu vào tối thứ Sáu.

Trước khi trận đấu bắt đầu, Tưởng Hàn Phi vẫn chưa bỏ cuộc, chạy lại hỏi Quý Cảnh Minh: "Mày hy vọng tao thắng hay Tu Tinh Uyên thắng?"

Quý Cảnh Minh cạn lời: "Mày bị bệnh à, không phải mày nói mọi người đều là bạn sao, sao lại hỏi câu này vậy."

Trong lòng Tưởng Hàn Phi không khỏi chìm xuống, bởi vì cậu ta biết rõ tính cách của Quý Cảnh Minh.

Quý Cảnh Minh có đôi khi ngu ngốc, nhưng thường thì cậu vẫn có chút thông minh, nếu cậu muốn cậu ta thắng, chắc chắn cậu sẽ trực tiếp nói cho cậu ta biết.

Nếu cậu không muốn, cậu sẽ đổi qua chủ đề khác.

Tưởng Hàn Phi nghĩ đến đây, trên mặt cậu ta không khỏi hiện lên chút đắng chát.

Cậu ta vẫn còn nhớ dáng vẻ lúc trước khi Quý Cảnh Minh còn có ý thù địch với Tu Tinh Uyên, giống như một con thú nhỏ bị chiếm lấy lãnh địa, nhe răng nhếch miệng uy hϊếp.

Nhưng bây giờ con thú nhỏ chỉ sợ người lạ của cậu ta đã bị người ta dỗ đi mất rồi, Tưởng Hàn Phi chỉ cảm thấy chua xót.

Lần này đến lượt cậu ta cảm thấy lãnh địa bị xâm chiếm, điều trớ trêu hơn nữa là, ban đầu người mặc kệ cho đối phương đi vào chính là cậu ta.

Thấy dáng vẻ bị đả kích của Tưởng Hàn Phi, dù sao vẫn còn chút tình bạn trước kia, Quý Cảnh Minh nhịn lại không nói thêm câu đừng làm Tu Tinh Uyên bị thương.

Cậu sợ khi cậu nói xong, đầu óc tên này chập mạch, chạy tới bắt nạt Tu Tinh Uyên.

Nhưng Quý Cảnh Minh không ở lại lâu, sau khi thấy Tu Tinh Uyên trở về, cậu tung ta tung tăng chạy tới.

Thấy Tu Tinh Uyên cầm nước trái cây cậu yêu thích nhất, nụ cười trên mặt Quý Cảnh Minh càng trở nên rõ ràng hơn: "Cảm ơn Tinh Tinh!"

Sợ Tưởng Hàn Phi bị kí©h thí©ɧ, Quý Cảnh Minh chỉ có thể nhỏ giọng nói với Tu Tinh Uyên: "Tinh Tinh cố lên."

Tưởng Hàn Phi ở bên cạnh: "..."

Đừng nghĩ rằng cậu ta không nghe thấy thì không biết cậu đang nói câu gì.