Chương 12

Quý Cảnh Minh cảm thấy ở nhà một mình rất cô đơn, cậu không thích ngủ một mình, nhưng em trai vì trốn cậu, thậm chí còn chạy đến trường ở.

Trước kia cậu cho rằng em trai mình vì học tập, nhưng bây giờ cậu cảm thấy có lẽ em trai mình ghét mình, giống như ghét việc cậu ngu ngốc.

Quý Cảnh Minh nghĩ lại chuyện này thì rất tức giận, cậu cảm thấy mình giống như làm ơn mắc oán, nên cũng không muốn đi tìm Quý Trí Uyên.

Dù sao lúc trước cậu cũng làm chuyện mình không thích làm, Quý Trí Uyên còn ghét cậu như vậy, Quý Cảnh Minh cũng không muốn ngu ngốc như thế nữa.

Sau khi lải nhải về người em trai kỳ lạ của mình với Tu Tinh Uyên, Quý Cảnh Minh nghĩ đi nghĩ lại thì nghĩ đến một điều khác: "Hay là Tinh Tinh cậu đến ở nhà tớ đi! Trong nhà chỉ có mình tớ à, tớ chán lắm…"

Trực giác nói cho Quý Cảnh Minh biết, Tu Tinh Uyên sẽ không từ chối yêu cầu của cậu, thế nên cậu trực tiếp nói ra.

Quả nhiên, Tu Tinh Uyên đồng ý không chút do dự: "Được đó."

Nghe thấy Tu Tinh Uyên đồng ý, Quý Cảnh Minh lập tức nở nụ cười, cậu rất vui vẻ, cảm thấy sẽ không bao giờ có ai bao dung cậu như đối phương.

Bởi vì Quý Cảnh Minh thúc giục, tối ngày hôm sau Tu Tinh Uyên đã mang theo đồ đi đến nhà cậu.

Trong giấc mơ đó Quý Cảnh Minh vẫn nhớ rõ cơ thể Tu Tinh Uyên rất ấm áp, còn có mùi thơm nữa, cậu không nhịn được vui vẻ lên.

Sau khi dọn phòng một chốc, Quý Cảnh Minh vô cùng hưng phấn: "Tinh Tinh ở chung với tớ, vậy cậu để quần áo ở đây đi, đây là tủ quần áo của tớ, đồ vệ sinh cá nhân thì cậu đặt trong phòng tắm luôn đi."

Tu Tinh Uyên không có ý kiến gì, nhưng khi nhìn thấy một chiếc áo khoác không phải kích cỡ của Quý Cảnh Minh trong tủ quần áo, vẻ mặt của anh có hơi do dự.

"Đây là…?"

"À, đây là áo khoác của em trai tớ, đừng để ý, đồ của nó thì cất vào phòng ngủ phụ là được."

Vô cùng vô tình ném áo khoác vào phòng ngủ phụ, buổi tối Quý Cảnh Minh vỗ vỗ chiếc giường lớn của mình, bảo Tu Tinh Uyên ngủ chung với mình.

Sau khi ôm lấy Tu Tinh Uyên, tâm trạng của Quý Cảnh Minh sung sướиɠ như muốn bay lên trời, niềm vui hiện rất rõ trên gương mặt cậu.

"Tinh Tinh ơi cậu tốt quá đi."

Dán dán lên người Tu Tinh Uyên, Quý Cảnh Minh cảm thấy mình rất vui vẻ: "Tớ muốn cậu làm bạn tốt nhất của tớ, nên cậu không thể chơi với người khác, biết không? Cậu chỉ có thể là của tớ thôi."

Những lời này của cậu vô cùng trẻ con, cậu chủ nhỏ bị chiều hư vốn không cảm thấy làm như vậy là tùy hứng đến mức nào, cậu chỉ nhìn Tu Tinh Uyên, muốn có được đáp án mình muốn.

"Được." Ngón tay sờ sờ vào má Quý Cảnh Minh, giọng nói của Tu Tinh Uyên vô cùng dịu dàng, "Tớ là của cậu, chỉ là của cậu."

Nếu là Tưởng Hàn Phi hoặc Quý Trí Uyên, có lẽ sẽ cảm thấy cậu vô cùng tùy hứng và trẻ con, chỉ có Tu Tinh Uyên mới nghiêm túc nhẹ nhàng đồng ý với cậu như vậy.

Không biết tại sao, vành mắt của Quý Cảnh Minh hơi đỏ, cậu nhớ đến giấc mơ đáng sợ đó, cảm giác bị đuổi ra khỏi nhà với hai bàn tay trắng, giống như mọi người trên toàn thế giới đều cười nhạo cậu vì cậu xứng đáng.

Nhưng cậu chỉ không thích bạn bè của mình bị chia sẻ thôi, chẳng lẽ cậu sai rồi sao?

Cậu đã sai rồi, ít nhất cậu không nên đi làm tổn thương người khác.

Nếu Tưởng Hàn Phi và Quý Trí Uyên không thể thỏa mãn ý nghĩ về bạn bè của cậu, cậu cũng không nên làm tổn thương những người vô tội, mà nên tìm người bạn phù hợp với mình.

Đối với một người dịu dàng như vậy, cậu còn làm chuyện xấu, cậu thật sự quá đáng mà, đối phương cũng không tức giận, còn dẫn cậu về nhà.

Cậu ấy đúng là một người tốt mà... Một người tốt rất rất tốt!