Chương 13

"Thật xin lỗi…" Nghĩ đến đây, Quý Cảnh Minh không khỏi cảm thấy buồn bã, ôm chặt Tu Tinh Uyên, "Sau này chắc chắn tớ sẽ đối tốt với cậu, rất rất tốt."

Mặc dù không biết Quý Cảnh Minh đang nghĩ gì, nhưng Tu Tinh Uyên vẫn sờ tóc cậu, những sợi tóc mượt mà xen qua ngón tay anh, như thể đang vuốt ve thú con ỷ lại mình.

Dựa vào anh một chút, hãy dựa vào anh nhiều hơn chút đi, những mong muốn bá đạo ngang ngược muốn chiếm lấy ấy, anh cam tâm tình nguyện chịu.

Anh sẽ luôn ở bên cạnh thú con khó giành lấy được của mình.

Đêm nay Quý Cảnh Minh ngủ rất thoải mái, thứ Sáu ngày có trận đấu bóng rổ, Quý Cảnh Minh còn làm bữa sáng cổ vũ cho Tu Tinh Uyên.

Có điều tay nghề của cậu cũng không tốt lắm, cuối cùng vẫn là Tu Tinh Uyên làm hai phần sandwich đơn giản.

Có thể bữa sáng cổ vũ này có tác dụng rất lớn, Tu Tinh Uyên may mắn giành được chiến thắng, Tưởng Hàn Phi tức giận đến mức suýt chút nữa không đập bể bóng rổ, không từ bỏ liếc nhìn Quý Cảnh Minh.

Nhưng Quý Cảnh Minh lại nhìn chằm chằm Tu Tinh Uyên, đến khi có được kết quả cậu mới thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng chạy qua.

Thấy cậu như vậy, Tưởng Hàn Phi không nhịn được hô lên: "Tiểu Cảnh!"

Ngơ ngác quay đầu lại, Quý Cảnh Minh nhìn Tưởng Hàn Phi: "Sao?"

Tay cậu vẫn nắm lấy cánh tay của Tu Tinh Uyên, đó là một động tác đầy tính ỷ lại, nếu lột ra lớp vỏ tùy hứng mỏng manh bên ngoài, cả người Quý Cảnh Minh sẽ chỉ còn lại thịt trai dính người mềm mại.

Tưởng Hàn Phi cũng biết chuyện này, cậu ta biết thật ra tính cách của Quý Cảnh Minh rất yếu ớt, cậu không thích ở một mình, thậm chí buổi tối cũng không thích ngủ một mình.

Cậu không thích sự cô đơn, có người bồi bạn ở bên cạnh cậu, cậu mới thấy vui vẻ.

Trước kia người luôn bồi bạn Quý Cảnh Minh là cậu ta, nhưng bây giờ không biết tại sao, Tưởng Hàn Phi dường như không tìm thấy được vị trí của mình, cho nên trong lòng càng ngày càng hoảng sợ.

"Quý Trí Uyên nhờ tao hỏi mày, sao gần đây mày không đi tìm cậu ta?"

Chớp chớp mắt, Quý Cảnh Minh hơi khó hiểu, nhưng vẫn trả lời: "Sao tao lại phải đi tìm nó, nó đâu phải là trẻ con nữa đâu."

"Không phải trước đây lúc nào mày cũng đến tìm cậu ta sao."

Nhìn Quý Cảnh Minh dính dính bên người Tu Tinh Uyên, Tưởng Hàn Phi đột nhiên cảm thấy vô cùng khủng hoảng, cậu ta cảm thấy giống như trước kia vẫn tốt hơn, ít nhất… Ít nhất Quý Cảnh Minh không nên chỉ xoay quanh một người.

Bởi vì Quý Cảnh Minh từ chối việc chỉ đi ăn chung với cậu ta, Tưởng Hàn Phi có ý muốn khôi phục mọi chuyện giống như trước, ít nhất không bị Tu Tinh Uyên cướp hết sự chú ý của cậu.

"Nó lớn rồi, một mình sống tốt là được, tao không đi đâu."

Quý Cảnh Minh vừa nói xong, liền nhìn thấy Quý Trí Uyên từ xa đi lại, vẻ mặt không khỏi trở nên chột dạ.

Nhìn thấy Tu Tinh Uyên bên cạnh Quý Cảnh Minh, Quý Trí Uyên theo bản năng cau mày.

Lúc trước hai người không hợp nhau, tuy chỉ có mình Quý Cảnh Minh đối nghịch, nhưng tất cả mọi người đều biết đến, cậu ta không khỏi suy nghĩ nhiều: "Anh đang làm gì thế?"

Quý Cảnh Minh hơi ngơ ngác khó hiểu: "Anh có làm gì đâu."

"Cho dù anh có ghét Tu Tinh Uyên, cũng không nên bắt nạt trêu chọc người ta như vậy."

Quý Trí Uyên nghĩ rằng Quý Cảnh Minh đang đe dọa Tu Tinh Uyên, bắt anh làm đàn em của cậu hay gì đó, hoặc cậu lại có một cách đùa giỡn mới nào đó.

Ai biết được lời nói của cậu ta lại khiến cho Quý Cảnh Minh nổi giận: "Anh ghét em, thứ xen vào chuyện của người khác, anh chơi với ai liên quan gì đến em! Sau này đừng có quản anh nữa!"

Nhìn Quý Cảnh Minh tức giận rời đi, Quý Trí Uyên cảm thấy có chút bối rối, biểu cảm lúc ấy của Tưởng Hàn Phi như kiểu không biết nói sao.

Vốn dĩ cậu ta muốn Quý Trí Uyên khuyên Quý Cảnh Minh một chút, để cậu đừng có suốt ngày dính dính người ta như vậy, nhưng bây giờ e rằng muốn nghĩ cũng không được.