Chương 15

Dù sao ngôi nhà này vốn dĩ là đứng tên của cậu, Quý Trí Uyên cũng có thể về ngôi nhà cậu ta ở.

Trong lòng vui sướиɠ như đang ở trên mây, nhưng mặt ngoài Quý Cảnh Minh lại đơn thuần: "Em ở phòng ngủ phụ đó, đồ đạc anh cũng đã dọn vào cho em rồi."

Khi nói chuyện, cậu còn nắm lấy tay Tu Tinh Uyên, bảo anh ngồi bên cạnh mình, tựa như động tác theo thói quen, sau khi dựa vào người anh rồi ôm lấy cánh tay của anh.

Đây là một hành động thể hiện rõ sự chiếm hữu, ngầm ý nói cho Quý Trí Uyên cậu muốn đuổi cậu ta đi.

Nhìn thấy hành động trong tiềm thức của Quý Cảnh Minh, Quý Trí Uyên híp mắt lại, giống như đang nhìn chằm chằm hai người, ý đồ phân tích mối quan hệ của họ.

"Anh ơi." Quý Trí Uyên đột nhiên kêu một tiếng, làm cho Quý Cảnh Minh giật mình, "Đã lâu rồi chúng ta không ngủ chung với nhau, tối nay chúng ta ngủ chung đi."

Thấy Quý Trí Uyên thế nhưng lại hạ mình chủ động mời cậu ngủ chung, Quý Cảnh Minh hơi kinh ngạc, vô thức ngẩng đầu lên liếc nhìn Tu Tinh Uyên.

Tu Tinh Uyên không có phản ứng gì, chỉ lẳng lặng nhìn cậu, như thể anh không quan tâm đến việc cậu chọn ai.

Nhưng Quý Cảnh Minh cảm thấy mình không nên bỏ Tu Tinh Uyên lại, dù sao đối phương cũng đã hứa với cậu sẽ trở thành bạn tốt duy nhất của cậu.

Qua việc Quý Cảnh Minh quan sát, cậu phát hiện Tu Tinh Uyên thật sự cũng không tiếp xúc quá nhiều với người khác, rõ ràng rất dịu dàng, nhưng anh luôn có cảm giác xa cách người khác.

Còn người em trai học giỏi của cậu, mặc dù trông có vẻ lạnh lùng, nhưng thực tế quản lý rất nhiều thứ, cũng có nhiều hoạt động xã hội, rất bận rộn.

Nghĩ đến đây, cán cân trong lòng Quý Cảnh Minh không khỏi trật qua một bên, cậu lắc đầu với Quý Trí Uyên.

Nhưng khi thấy sắc mặt Quý Trí Uyên đột ngột thay đổi, trong lòng Quý Cảnh Minh đột nhiên hẫng một cái: "Sao lại nhìn anh như vậy?"

Bởi vì chưa bao giờ nghĩ đến mình sẽ bị từ chối, Quý Trí Uyên trông có vẻ ấm ức: "Một đêm thôi cũng không được sao?"

Dù sao cũng có quan hệ huyết thống, cho dù trong giấc mơ tên nhóc này tàn nhẫn như vậy, nhưng Quý Cảnh Minh vẫn không nhịn được mềm lòng một chút: "Được."

Nhưng ngay sau đó cậu nói thêm một câu: "Ba người chúng ta ngủ chung, nếu Tu Tinh Uyên ngủ một mình thì cậu ấy sẽ cảm thấy cô đơn."

Vừa rồi Quý Trí Uyên còn bị đuổi tới phòng ngủ phụ ngủ: "Vậy sao nãy anh không nói em cũng sẽ cảm thấy cô đơn?"

Giống như đang nghe một câu chuyện cười nào đó, Quý Cảnh Minh liếc nhìn Quý Trí Uyên, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Em còn giống bố anh hơn cả bố anh, nói cảm thấy cô đơn cái quỷ gì."

Quý Trí Uyên: "???"

Tuy nhiên cho dù Quý Trí Uyên có không vui như thế nào, chuyện này đã quyết định rồi, nhưng cũng may mắn là chiếc giường kia đủ lớn, đủ để cho ba người đàn ông nằm lên ngủ.

Vốn dĩ buổi tối Quý Trí Uyên muốn tranh thủ nói chuyện tâm sự với Quý Cảnh Minh, nhưng bây giờ lại có thêm một Tu Tinh Uyên, rất nhiều lời cậu ta muốn nói đều không thể nói ra được.

Nhất là khi thấy Quý Cảnh Minh vô cùng thuần thục đào một tổ nhỏ trên người Tu Tinh Uyên, rồi chui mình vào trong đó, vẻ mặt càng ngày càng nghiêm trọng.

Rõ ràng trước kia Tưởng Hàn Phi cũng không có đãi ngộ tốt như vậy, vì sao đột nhiên lại trở nên như thế này?

Quý Trí Uyên bị bỏ rơi một bên trầm tư suy nghĩ, kết quả bị mất ngủ.

Cậu ta thấy có điều gì đó không ổn, nhưng lại nắm không đúng chỗ, thế nên cảm thấy chỗ nào đó không đúng.

Quý Cảnh Minh chơi đùa một ngày đã mệt mỏi, ghé vào ngực Tu Tinh Uyên rồi nhanh chóng ngủ thϊếp đi, căn bản không biết Quý Trí Uyên cả đêm mất ngủ.

Sáng sớm hôm sau nhìn Quý Trí Uyên với hai quầng thâm lớn dưới mắt, Quý Cảnh Minh cũng thấy ngạc nhiên nhìn thoáng qua.

Cậu không để ý lắm, chỉ khuyên nhủ một câu: "Tụi anh phải ra ngoài, buổi trưa em tự kiếm gì để ăn nha."