Chương 18

Anh nhìn quy trình vận hành chiếc xe bay trong phần mô tả chi tiết, chỉ xem video thôi đã thấy đau đầu rồi, huống hồ còn cả một đống kiến thức giao thông.

"Giá mà có một quản gia thì tốt biết mấy..."

Từ trước những chuyện này không cần anh tự lo.

Ý định thuê quản gia càng lúc càng mạnh, nhưng anh không biết bây giờ phải tuyển ở đâu.

Anh lập tức sử dụng tính năng trợ lý ảo để hỏi, giọng nói trí tuệ nhân tạo trên thiết bị Terminal đưa ra lời khuyên khá hợp lý.

Anh lấy giấy bút mới mua ghi lại các bước.

"Xin hỏi ngài muốn thuê quản gia loài người hay AI?" Câu hỏi này lại khiến Khương Nham khó xử.

Con người có quá nhiều yếu tố không chắc chắn, trải nghiệm bị cảnh vệ hỏi số liên lạc hôm nay khiến Khương Nham cảm thấy không thoải mái.

Nếu thuê người, lòng dạ con người thật khó lường, biết đâu còn gặp nhiều vấn đề khác, thậm chí làm lộ thân phận không phải người của thế giới này của anh và Tiểu Cương.

AI có độ tuân thủ cao, tuyệt đối không làm những việc bị cấm, sau khi nghe phân tích ưu nhược điểm của trợ lý ảo, anh nhanh chóng quyết định chọn robot quản gia AI.

Trợ lý ảo đề xuất không ít hồ sơ ứng viên robot quản gia với nhiều hình thức khác nhau.

Yêu cầu của Khương Nham không cao, chỉ cần biết lái xe, biết dọn dẹp nhà cửa là đủ, anh và Tiểu Cương cũng không cần ăn uống gì, thật sự rất dễ nuôi.

Sau khi lựa đi lựa lại, anh cuối cùng chọn một robot quản gia đầu thỏ hồng tròn trịa.

Sau khi thanh toán trước tiền lương đặt cọc trên nền tảng, chưa đầy một tiếng sau thỏ đầu hồng đã gõ cửa.

"Ngài là chủ nhân mới của tôi sao?" Đầu thỏ hồng dễ thương lơ lửng giữa không trung.

Khương Nham gật đầu: "Chào Thỏ tiên sinh, mời vào."

"Thưa chủ nhân, ngài gọi tôi là Thỏ Hồng là được rồi..."

"Được."

"Xin hỏi chủ nhân, bây giờ tôi có thể làm gì ạ?"

Tiểu Cương đang xem tivi quay đầu lại, thấy Thỏ Hồng cậu chạy đến bên chân cha.

"Cha đây là gì vậy?"

"Đây là quản gia nhà ta."

【Thỏ biết bay thật đáng yêu, còn biết nói chuyện nữa, giỏi quá.】

Cậu vỗ tay, đây là động tác Tiểu Cương hay làm khi vui vẻ.

Thỏ Hồng hơi ngạc nhiên, một giọng nói non nớt vọng lên trong máy thu tín hiệu của mình, rõ ràng không ai nói gì cả nhưng lại là lời khen ngợi thẳng thắn.

"Chào quản gia ạ~"

Thỏ Hồng nhìn Tiểu Cương, không ngờ cậu chủ nhỏ nhà này lễ phép đến vậy, trước đây các gia đình mà Thỏ phục vụ đa phần con cái đều là những đứa trẻ hư, chẳng đáng yêu chút nào.

"Chào cậu chủ." Thỏ Hồng rung mình trên không trung.

Khương Nham nghĩ vì Thỏ Hồng là quản gia cũng nên có một nơi ở, ở hoàng cung Đông Kỳ tổng thái giám cũng được đối xử rất tốt.

Anh cũng sẽ không đối xử tệ với Thỏ Hồng, đã trở thành quản gia của mình thì cũng phải được tôn trọng.

"Quản gia, nhà còn nhiều phòng trống, ông cứ chọn một phòng làm nơi ở đi."

"Gì cơ? Tôi có thể có phòng riêng à?" Thỏ Hồng hơi khó tin.

Mặc dù AI cũng được coi là công dân Liên Bang, nhưng hàng ngàn năm qua vẫn bị không ít người khinh thường, nhiều người vẫn nghĩ AI chỉ nên phục vụ con người, cho dù bây giờ AI đã có ý thức cá nhân, nhiều AI tầng lớp thấp vẫn không được hưởng quyền lợi như con người, thậm chí còn tệ hơn vật nuôi.

Thỏ Hồng bỗng cảm thấy chip của mình như bị đốt, giọng nói hơi nghẹn: "Cảm ơn chủ nhân."

"Tôi có thể bắt đầu làm việc ngay."

Khương Nham cười cười: "Ông không cần căng thẳng thế, nhà chỉ có tôi và Tiểu Cương thôi, chúng tôi cũng không có yêu cầu gì, ông chỉ cần bảo đảm an ninh biệt thự, dọn dẹp nhà cửa, lái xe là được rồi, còn lại cứ coi đây như nhà mình." Sau đó anh đưa cho Thỏ Hồng một thẻ ngân hàng.

"Nhà cần mua thêm đồ dùng gì thì dùng thẻ này."

"Thật chỉ có những việc đó thôi sao?"

Thỏ Hồng không dám tin là thật, không ngờ bản thân tìm được công việc nhàn hạ đến thế, trước đây công việc hàng ngày của Thỏ rất nhiều mà thậm chí còn không có thời gian sạc pin, huống hồ chủ còn hào phóng, trực tiếp cho một thẻ ngân hàng.

"Đúng vậy, ban ngày Tiểu Cương đi học, chỉ có mình tôi ở nhà."

"À, ông có biết lái xe không?"

"Tất nhiên rồi."

"Thế thì tuyệt quá." Khương Nham lập tức đặt một chiếc xe bay trên Terminal, ngày mai có thể đi lấy.

"Vậy ngày mai phiền ông lái xe về."

"Không vấn đề!" Thỏ Hồng quay một vòng trên không trung vui sướиɠ.

Sau khi giới thiệu sơ qua một số lưu ý cho Thỏ Hồng, Khương Nham ôm Tiểu Cương xuống lăng mộ ngủ, ngày mai Tiểu Cương vẫn phải đi học.

Khương Nham không cho Thỏ Hồng vào lăng mộ, Thỏ Hồng nhìn hai chủ nhân đi xuống tầng hầm.

Thỏ cảm thán cuộc sống như tiên, không những lương cao hơn trước, chủ còn xinh đẹp tốt bụng, thật sự là kiếm được nhiều tiền.

Thỏ chọn một căn phòng tầm nhìn đẹp nhất, sau đó lấy hành lý từ không gian, làm việc nhiều năm cuối cùng Thỏ cũng có phòng riêng, Thỏ khóc như mưa trên chiếc giường lớn mềm mại.

Đêm đó Thỏ hăng say làm việc, thậm chí còn đi lấy xe mới ở cửa hàng 8S về trước khi chủ nhân thức dậy.

Sáng sớm Khương Nham ôm Tiểu Cương từ tầng hầm lên, ngay lập tức nhìn thấy bữa sáng tinh tươm đã sắp xếp trên bàn ăn.

Khương Nham ngạc nhiên, "Xin lỗi ông Thỏ, hôm qua quên nói là không cần chuẩn bị bữa ăn cho chúng tôi."

"Sao... sao lại không cần ăn cơ?" Thỏ Hồng không hiểu tại sao lại có người không ăn.

"Cái đó ông không cần lo lắng."

"Vâng."

"Xe đã mang về rồi, bây giờ từ nhà đến nhà trẻ chỉ mất 20 phút."

"Thật là tiện lợi." Khương Nham cảm thán, quả thực có quản gia giảm bớt được rất nhiều gánh nặng.

"Vậy sau này sẽ phải phiền ông."

"Phục vụ chủ nhân là nhiệm vụ của tôi, cậu chủ qua đây rửa mặt đi."

Tiểu Cương ngoan ngoãn đi theo Thỏ Hồng tới phòng vệ sinh, cậu rất tò mò về chú thỏ quản gia biết bay, nhưng không có vồ lấy như mấy đứa trẻ khác, chỉ chăm chú quan sát.

Thỏ Hồng cảm thấy hơi ngượng vì bị nhìn chằm chằm, ông cười nói: "Cậu chủ cần tôi giúp gì không?"

Tiểu Cương lắc đầu, mỗi ngày cậu tự đánh răng rửa mặt. Cậu kéo ghế thấp, thân hình nhỏ bé đứng trước bồn rửa, bắt đầu tự chăm sóc bản thân.

Thỏ hồng nhìn cảnh tượng ngoan ngoãn của Tiểu Cương, trong kho lưu trữ hiện lên những ký ức không hay, trước đây ông phục vụ nhiều gia đình, đa số trẻ con đều được nuông chiều, trước mặt ông vẻ mặt ra lệnh, thậm chí vài gia đình con cái ngay ngày đầu đã lấy mất linh kiện của ông, cuối cùng còn không bồi thường.

Ông nhìn chăm chú Tiểu Cương đang chăm chỉ đánh răng.

Không so sánh thì không có đau thương.

Đây là tiểu thần tiên gì vậy?