Chương 19

Ngày thứ nhất, đưa chủ nhân và tiểu chủ nhân đi học, Thỏ Hồng vô cùng phấn khích, ông rất trân trọng công việc này, đây là lần đầu tiên ông cảm nhận được sự tôn trọng của chủ nhân.

Hơn nữa, Khương Nham không la mắng ông, còn gọi ông là quản gia đại nhân, khiến ông vui mừng khôn xiết.

Cái đầu tròn vo của Thỏ Hồng đeo một cái nơ màu đỏ bên dưới, ông đã làm chỉ trong một đêm.

Dưới cái đầu, ông duỗi hai cánh tay cơ khí, lái chiếc xe bay vững vàng.

Khương Nham ôm Tiểu Cương ngồi ở hàng ghế sau, nhìn ra ngoài cửa sổ thấy con đường Thần Đạo hoang tàn, Khương Nham thầm cảm thấy tiếc nuối.

"Quản gia đại nhân, tôi muốn tu bổ lại Thần Đạo."

"Được, không vấn đề gì, xin hỏi ngài muốn thiết kế thế nào?"

Người giữa các vì sao không quá hiểu kiến trúc thời cổ đại, họ chỉ biết đó là nền văn minh bí ẩn và tuyệt vời.

"Lát nữa tôi sẽ vẽ bản phục dựng cho ông."

"Được, việc tu bổ Thần Đạo giao cho Thỏ Thỏ tôi."

Là một quản gia AI chuyên nghiệp, cơ sở dữ liệu của Thỏ Hồng có thông tin liên lạc của tất cả các công ty, chỉ cần chủ nhân có tiền là không có việc gì mà ông không làm được.

Xe bay chở thẳng đến cổng quân khu, xe của Khương Nham chưa có giấy phép ra vào quân khu, chỉ có thể dừng bên ngoài và đi bộ vào nhà trẻ quân đội.

"Việc giấy phép để tôi lo cho chủ nhân."

"Cảm ơn quản gia đại nhân." Khương Nham ôm Tiểu Cương đi theo sau Thỏ Hồng. Anh hối hận vô cùng, nếu biết có quản gia tiện lợi như vậy thì anh đã không phải đi lòng vòng, đáng lẽ nên thuê quản gia sớm hơn.

Thỏ Hồng lơ lửng phía trước dẫn đường, ông đã lâu rồi không vui như thế này.

Khương Nham và Thỏ Hồng cùng đưa Tiểu Cương tới cửa lớp.

"Hôm nay Tiểu Cương cũng phải ngoan nha." Khương Nham dịu dàng nói.

"Dạ." Tiểu Cương cầm balo bé xíu bước vào lớp.

Cậu đến trường sớm 20 phút, bây giờ trong lớp vẫn chưa có ai.

Thỏ Hồng đứng bên ngoài lớp nhìn Tiểu Cương ngồi ngoan ngoãn một mình trên ghế nhỏ, con chip của ông sắp đoản mạch vì sự dễ thương.

"Cậu chủ, chiều nay tôi và chủ nhân nhất định sẽ đến đón cậu đúng giờ."

Tiểu Cương vẫy tay chào tạm biệt cha và quản gia đứng bên ngoài cửa, Khương Nham yên tâm rời đi.

Anh cảm động đến rơi nước mắt, con trai dường như đã trưởng thành chỉ trong một đêm, hôm qua ngày đầu tiên đi học Tiểu Cương vẫn còn không chịu rời xa cha.

"Chủ nhân, khăn giấy."

"Cám ơn." Khương Nham lau nước mắt trên khóe mắt.

Thỏ Hồng tìm đến văn phòng xin giấy phép đậu xe, rất nhanh xe bay đã được cho phép đỗ sát cổng nhà trẻ, không cần phải đi bộ một đoạn nữa.

Trước khi rời đi, Khương Nham lại nhìn lén Tiểu Cương một lần nữa.

Tiểu Cương ôm Chiến binh cơ giáp, ngồi ngoan ngoãn trên ghế nhỏ, không biết đang nghĩ gì.

Khương Nham nhận ra là mình không thể rời xa Tiểu Cương, sau khi dằn lòng, anh hoàn toàn yên tâm rời đi.

"Chủ nhân, lúc nãy tôi chụp rất nhiều ảnh cậu chủ."

"Gửi cho tôi sau nhé."

Khương Nham định về nhà vẽ bản thiết kế, anh muốn đặt một đợt đồ nội thất, cũng muốn sửa sang lại biệt thự.

Nhà cửa thời đại giữa các vì sao rất tiện lợi, nhưng vẫn kém phần tinh tế của nhà cổ Đông Kỳ.

Anh muốn biến biệt thự thành phong cách Đông Kỳ.

*

Đây là ngày thứ hai đi học, Tiểu Cương không còn sợ nữa.

Trong lớp, cô Từ khen ngợi Tiểu Cương, "Tiểu Cương lại là học sinh đến đầu tiên, thật tuyệt!"

Tiểu Cương hơi ngại ngùng, cúi đầu thật thấp, ôm Chiến binh cơ giáp.

7:55

Còn 5 phút nữa đến 8h, Tiên Tiên chạy vội vào lớp.

"Ha ha ha!" Em nhảy lên vung tay.

Hôm nay em lại mặc một chiếc áo len màu hồng.

Vừa bước vào lớp, em liền nhìn thấy Tiểu Cương đang ôm Chiến binh cơ giáp.

Đôi mắt sắc bén của em nhanh chóng phát hiện ra cổ tay Tiểu Cương đeo thiết bị Terminal Chiến binh cơ giáp.

Em vui vẻ nhảy đến trước mặt Tiểu Cương, "Cương Cương, hôm qua cậu có xem Chiến binh cơ giáp không?"

Tiểu Cương ngẩng đầu lên: "Ừm... có."

"Có hay không?" Tiên Tiên hỏi phấn khích.

Thật ra hôm qua Tiểu Cương không hiểu lắm, với đứa trẻ cổ đại như cậu, nhiều biểu tượng thịnh hành giữa các vì sao cậu không hiểu được.

Nhưng cảnh vật trong phim rất bắt mắt, Tiểu Cương suy nghĩ một chút rồi gật đầu: "Hay."

Nhận được câu trả lời hài lòng, Tiên Tiên cũng lấy ra thiết bị Terminal của mình, em xắn tay áo lên khoe.

"Thiết bị Terminal của cậu tớ cũng có, ba tớ có được nhờ quan hệ, trên thế giới chỉ có một cái này thôi."

Trên cổ tay Tiên Tiên là chiến binh đen.

Tổng cộng có 4 Chiến binh cơ giáp, lần lượt là đen, đỏ, vàng, xanh.

Hôm qua Khương Nham mua cả bộ cho Tiểu Cương, hôm nay Tiểu Cương đeo chiến binh xanh.

Tiên Tiên: "Chúng ta chạm nhẹ vào nhau là có thể kết bạn được."

Em giơ cổ tay ra muốn chạm vào Tiểu Cương.

Tiểu Cương không hiểu Tiên Tiên đang làm gì, ngồi ngây ra trên ghế.

Thấy Tiểu Cương không có động tác, Tiên Tiên hơi tức giận hỏi: "Hay là cậu không muốn kết bạn với tớ?"

Tiểu Cương vội lắc đầu, cậu cố gắng bấm nút trên thiết bị Terminal, biểu cảm nhỏ có vẻ lo lắng, sắp khóc rồi.



【Hic... Tiểu Cương không biết】



Tiên Tiên nghe thấy suy nghĩ của Tiểu Cương, lập tức không giận nữa, "Để tớ dạy cho cậu."

Em nhanh chóng cầm tay Tiểu Cương, ấn nút trên thiết bị Terminal của Tiểu Cương, đứa trẻ công nghệ cao chơi thiết bị Terminal rất giỏi, không chỉ giúp Tiểu Cương cài đặt xong mà còn đổi tên ảo cho Tiểu Cương.

"Này, cậu xem, tên ảo của tớ là Chiến binh đen, về sau gọi cậu là Chiến binh xanh, chúng ta là bạn tốt rồi nhé!"

"Sau này tớ là lão đại, cậu là đàn em của tớ."

Tiểu Cương ngước lên trả lời lơ ngơ: "Ừm."

Cô Từ im lặng bên cạnh, thầm nghĩ trong lòng, hôm qua Tiên Tiên còn mắng người khác là quái vật, hôm nay đã thành một phe rồi, tình bạn của trẻ con thay đổi thật nhanh chóng.