Chương 50

Nhan Hoài Ẩn ngủ mê man suốt năm ngày. Đến ngày thứ ba, sau khi y hạ sốt, Giang Liễm đưa y trở lại phủ Thiên Tuế trên phố Bảo Văn.

Ở trong cung, tuy Nhan Hoài Ẩn hôn mê nhưng vẫn lộ vẻ không thoải mái, Giang Liễm có thể cảm nhận được.

Sau khi trở về phủ Thiên Tuế được hai ngày, Nhan Hoài Ẩn mới không căng thẳng nữa. Giang Liễm nấu canh sâm cho y suốt năm ngày, đến hôm nay mới coi như có chút huyết sắc.

Lúc Nhan Hoài Ẩn tỉnh lại, trong phòng không có một ai.

Y mở mắt, vừa quay đầu đã thấy những cánh hoa đang rụng xuống, bay tán loạn bên ngoài cửa sổ.

Cửa sổ đối diện với giường đang mở toang, vì là buổi chiều nên có thể nhìn rõ cảnh vật bên ngoài.

Ngay giữa cửa sổ là khung cảnh cây hoa đang nở rộ.

Kỳ nở hoa của cây khá ngắn, hiện tại đã đến mùa lá rụng, chẳng cần gió cũng sẽ có vô số bông hoa trắng muốt rơi xuống. Dưới ánh mặt trời, dường như có thể nghe thấy tiếng xào xạc.

Phía sau cây hoa là tầng tầng lớp lớp mái hiên chồng lên nhau, bên ngoài hiên là những tán lá xanh um tươi tốt, càng tôn lên nhành hoa trắng như muối như tuyết.

Nhan Hoài Ẩn lẳng lặng nhìn một hồi, mất một lúc mới hiểu được mình đang ở đâu.

Y ở trong phủ Thiên Tuế, nhưng không phải ở trong gian phòng đã từng ở.

Nhan Hoài Ẩn đảo mắt nhìn cách bài trí của căn phòng.

Bài trí rất đơn giản sạch sẽ, dưới cửa sổ đặt một cái án, trên án đặt một ít giấy bút và nghiên mực, ngoại trừ chiếc giường mà Nhan Hoài Ẩn đang nằm thì cũng chỉ có một giá sách nằm sát bên vách tường.

Trong phòng không có tấm bình phong để ngăn cách, vậy mà lại cực kỳ yên tĩnh.

Nhan Hoài Ẩn nhìn một lát, sau đó định chống người ngồi dậy, nhưng y vừa động đã cảm thấy eo và bụng liên tục đau nhức.

Nhan Hoài Ẩn mím môi, vẫn không ngừng động tác, y cứ như vậy mà dựa vào khung giường phía sau.

Y vừa tựa người xong thì cửa đã bị đẩy ra.

Giang Liễm từ ngoài cửa đi vào đã thấy Nhan Hoài Ẩn dựa vào bên giường. Y chỉ mặc áσ ɭóŧ trong màu trắng, mặt cũng trắng bệch, chỉ có mái tóc và con ngươi là màu đen, đôi mắt ươn ướt, thoạt nhìn có chút mềm mại.

Giang Liễm thoáng khựng lại rồi làm như không việc gì, hắn tiến về phía trước, đặt cái bát trong tay lên bàn bên giường, hỏii: "Tỉnh rồi?"

Nhan Hoài Ẩn phản ứng chậm, một lát sau y mới ừ một tiếng.

Có hơi ngốc.

Giang Liễm cố nén nụ cười hắn không đút thuốc cho Nhan Hoài Ẩn mà chỉ vào chén thuốc trên bàn, nhẹ giọng nói: "Tỉnh thì uống thuốc đi."

Giang Liễm nói lời này quá tự nhiên, như thể hắn đã nói không biết bao nhiêu lần. Nhan Hoài Ẩn ngủ bốn năm ngày, đầu óc còn mơ hồ, nghe xong lời của hắn bèn "ừ" một tiếng, thật sự bê bát thuốc lên uống.

Trên vai Nhan Hoài Ẩn có vết thương, bởi vậy động tác của y rất chậm. Y cúi đầu uống từng ngụm, mái tóc tản ra che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra chiếc cằm gầy gầy.

Giang Liễm ngồi ở một bên, nhìn y uống thuốc rồi hỏi: "Đói không?"

Nhan Hoài Nhân ngừng động tác uống thuốc, chỉ lộ ra một con mắt nhìn hắn, giọng nói hơi khàn, ngoan ngoãn đáp: “Hơi hơi."

Sau khi Nhan Hoài Ẩn tỉnh lại vẫn còn ngoan như vậy, dáng vẻ đáp lại từng câu một đúng là hiếm thấy, Giang Liễm nhìn y: "Biết ta là ai không?"

Nhan Hoài Ẩn khựng lại, cúi đầu tiếp tục uống thuốc, không để ý tới hắn.

Nếu Nhan Hoài Ẩn ngủ quá lâu thì nửa canh giờ sau khi tỉnh dậy sẽ không thể phục hồi tinh thần lại. Bộ dạng lúc này sẽ ngơ ngác, khác xa bình thường nên y vẫn không thích để cho người ta nhìn thấy.

Những người hầu cũ đều biết, nửa canh giờ sau khi tiểu thái tử tỉnh lại thì không được vào phòng ngủ của y.

Giang Liễm hỏi lời này là đang coi y là kẻ ngốc sao?

Nhan Hoài Ẩn không muốn trả lời câu hỏi ngu ngốc này của hắn.

Giang Liễm nhìn bộ dạng này của y, đầu ngón tay chợt ngứa ngáy. Hắn nén cơn xúc động, hô một tiếng với người ngoài cửa. Chỉ chốc lát sau, Đới Thúc Đạo đã xuất hiện bên ngoài phòng ngủ.

"Lão gia có gì dặn dò?" Ông khom người nói.

"Đi nấu chút cháo trắng đi." Giang Liễm nói với ông: "Nấu nhừ một chút, chỉ cho chút thịt bằm và rau xanh là được."

Nhan Hoài Ẩn ngẩng đầu lên từ chén thuốc, y mỉm cười với Đới Thúc Đạo.

Đới Thúc Đạo sửng sốt, "vâng" một tiếng rồi cúi đầu lui xuống. Trong lòng ông thấy hơi kinh ngạc, nếu Nhan đại nhân mà muốn lấy lòng người khác, vậy thật đúng là...

Sau khi người đã đi xa, Nhan Hoài Ẩn mới lấy lại tinh thần, y uống nốt ngụm thuốc cuối cùng, ngẩng đầu hỏi Giang Liễm: "Làm phiền Cửu Thiên Tuế rồi, Cửu Thiên Tuế biết bây giờ là hôm nào không. Mấy ngày ta ngất, Nam Dương Hầu có kết cục thế nào?"

Giang Liễm nghiến răng, câu đầu tiên mà tên lừa đảo này hỏi khi vừa tỉnh lại chẳng phải là “sao ta lại ở trên giường ngươi”, sao vừa há miệng đã nhắc tới Nam Dương Hầu vậy?

Giang Liễm nhướng mày nhìn y: "Bây giờ ngươi đang ở trên giường của ta."

"Nhan đại nhân, ta ôm ngươi trở về từ vùng ngoại ô, trị thương cho ngươi." Giang Liễm nhếch miệng nở nụ cười nhạt: "Ngươi tỉnh lại rồi mà không nghĩ cách báo đáp ta sao?"

Nhan Hoài Ẩn bị hắn hỏi cho sững sờ tại chỗ.

Y quả thật không biết báo đáp Giang Liễm như thế nào.

Giọng nói của Giang Liễm bên kia lại truyền đến, lại thêm một vấn đề khác: "Nhan đại nhân thật sự nghĩ bọn ta vất vả chạy xa như vậy là vì nhất thời tốt bụng ư?"

Nhan Hoài Ẩn nhìn Giang Liễm, gương mặt lạnh lẽo của hắn nhu hòa hơn chút dưới ánh mặt trời, nhìn qua như đang chờ y trả lời hắn vậy.

Nhan Hoài Ẩn bị ánh mắt này của Giang Liễm nhìn cho mềm nhũn người, ma xui quỷ khiến hỏi: "Vậy Cửu Thiên Tuế muốn thế nào?"

Y vừa dứt lời, chợt thấy trong lòng có gì đó khác thường, nhưng chỉ trong giây lát đã nghĩ thông suốt.

Lúc này Giang Liễm đang ở đỉnh cao quyền lực, nhưng không thể phủ định sự trợ giúp của hắn đối với mình.

Bàn về hành vi chứ không nên bàn tâm địa, bàn về tâm địa thì trên đời này chẳng có ai là toàn thiện.

Dù bây giờ Nhan Hoài Ẩn chẳng có gì, nhưng Giang Liễm giúp y quá nhiều, y không thể không trả ơn.

Nhan Hoài Ẩn nghĩ nếu như Giang Liễm muốn mình làm cái gì đó, kể cả là gϊếŧ người hay phóng hỏa thì y cũng làm.

Nghĩ như vậy, ánh mắt Nhan Hoài Ẩn nhìn Giang Liễm không còn trốn tránh, y mỉm cười rồi lại hỏi một câu: "Cửu Thiên Tuế muốn ta làm cái gì, cứ nói đừng ngại."

Nhan Hoài Ẩn vừa nói xong, Giang Liễm đã đứng lên.

Nháy mắt, hắn đã đi tới trước giường.

Nhan Hoài Ẩn ngồi trên giường, Giang Liễm đứng trước giường như vậy, y muốn nhìn hắn thì chỉ có thể ngẩng đầu.

Y vừa ngẩng đầu lên đã thấy Giang Liễm cúi người xuống.

Trong lúc cuống quít, Nhan Hoài Ẩn chỉ có thể vội vàng dời cái bát trong tay ra, đương nhiên để làm vậy thì khó tránh khỏi phải dang tay ra.

Y cứ như vậy bị Giang Liễm ôm vào trong lòng.

Nhan Hoài Ẩn giật mình, không kịp phản ứng.

Giang Liễm lập tức ngồi ở bên giường, giọng nói vọng đến từ đỉnh đầu y: "Nhan đại nhân nằm trên giường ta năm ngày, ta không có chỗ để ngủ. Hôm nay đại nhân đã tỉnh lại, vậy để cho ta nằm dựa vào ngủ một lát, yêu cầu này không quá đáng chứ?"

Giọng hắn nhẹ nhàng chậm rãi lọt vào tai Nhan Hoài Ẩn, nói còn rất biết lựa lời. Nhan Hoài Ẩn theo bản năng đáp lại: "Không quá đáng."

Yêu cầu này quả thật không có gì là quá đáng so với gϊếŧ người phóng hỏa.

Giang Liễm nở nụ cười, vừa rồi lúc Nhan Hoài Ẩn uống thuốc, hắn đã muốn ôm y.

Từ một khắc nhìn thấy Nhan Hoài Ẩn bị thương, lúc nào Giang Liễm cũng muốn ôm y vào lòng.

Cuối cùng Giang Liễm cũng lừa được người vào trong lòng như ý nguyện, hắn hài lòng đặt cằm lêи đỉиɦ đầu Nhan Hoài Ẩn.

Nhan Hoài Ẩn nằm yên trong lòng hắn, bầu không khí nhất thời yên tĩnh nhưng cũng không có gì gượng gạo. Trong phòng im ắng, chỉ nghe thấy tiếng chim sẻ hót líu lo ngoài cửa sổ.

Vạn vật trong thành Triều Hoa lúc nào cũng ồn ào náo nhiệt, vậy mà ở trong phủ Thiên Tuế lại im ắng lạ.

Thật lâu sau, lâu đến mức Nhan Hoài Ẩn cảm thấy hô hấp trên đỉnh đầu đã đều đều mới thì thào: "Giang Liễm, ngươi ngủ chưa?"

Lúc này y mới ngờ ngợ, nếu Giang Liễm muốn ngủ thì sao lại không lên giường mà nằm?

Vừa dứt lời đã nghe thấy Giang Liễm cười.

Hắn đưa tay nhéo vành tai Nhan Hoài Ẩn, thấp giọng nói: "Chưa ngủ."

Cằm Giang Liễm đặt trên đỉnh đầu Nhan Hoài Ẩn, y bị hắn ghì vào ngực không thở nổi nên cố lắc đầu, đẩy chiếc cằm đang tì trên đầu mình ra.

Nhan Hoài Ẩn ngửa đầu, đường hoàng đặt cằm mình lên vai Giang Liễm, miệng nói: "Ta cũng cảm thấy ngươi sẽ không ngủ được."

Đổi thành ai khác mà ôm người như vậy cũng không ngủ được.

Tiếng cười của Giang Liễm lớn hơn một chút, hắn cụp mắt nhìn vành tai Nhan Hoài Ẩn bị mình xoa đỏ, nói: "Không ngủ nữa, đổi cái khác, không thì Nhan đại nhân nói lời gì bùi tai để dỗ ta vui đi."

Hắn nói lời này chẳng khác gì tên gian thần, nhưng Nhan Hoài Ẩn lại thực sự nghiêng đầu nghiêm túc suy nghĩ rồi đáp: "Để ta nghĩ đã."

Y nói: "Ta không biết dỗ người.”

Giang Liễm ôm chặt hơn, tóc Nhan Hoài Ẩn tản mác khắp người Giang Liễm, hắn nhẹ nhàng đáp: "Được."

Giang Liễm nhận lấy bát thuốc đã hết từ trong tay Nhan Hoài Ẩn đặt lên chiếc bàn bên cạnh, uể oải nói: "Không vội, Nhan đại nhân cứ nghĩ cho kỹ đi."

Giang Liễm gần như không ngủ không nghỉ trông coi Nhan Hoài Ẩn suốt năm ngày, dây thần kinh vẫn luôn căng thẳng, hôm nay thấy người đã tỉnh mới coi như yên lòng. Giang Liễm cụp mắt nghịch lọn tóc Nhan Hoài Ẩn quấn quanh đầu ngón tay, chỉ cảm thấy để y suy nghĩ lâu thêm một chút cũng tốt.

Để hắn ôm thêm lúc nữa, coi như phần thưởng.

Nhan Hoài Ẩn không mất nhiều thời gian suy nghĩ.

Y kéo tay áo Giang Liễm, ý bảo hắn cúi đầu, sau đó y xoay đầu lại, ghé vào bên tai Giang Liễm, giọng rất nhẹ nhưng lại hàm chứa ý cười nồng đậm.

Nhan Hoài Ẩn nói khẽ: "Cảm ơn lão gia."

Đây là xưng hô mà người trong phủ Thiên Tuế gọi Giang Liễm.

Cảm ơn lão gia.

Giang Liễm siết chặt lấy eo của Nhan Hoài Ẩn.

Vết thương của y bị đυ.ng vào đau nhói, nhưng dường như y chơi đến nghiện trò này, còn đặt tay lên bả vai của Giang Liễm, nghiêng đầu cười nói: "Lão gia nhẹ một chút.”

Giang Liễm nghiến răng: "Nhan Hoài Ẩn."

"Ừ." Nhan Hoài Ẩn đáp lời hắn, trong mắt đều là ý cười. Ánh mắt y vừa chuyển đã nhìn thấy Đới Thúc Đạo đứng ở ngoài cửa.

Không biết ông đứng ở ngoài cửa từ lúc nào, mắt còn đang nhìn hai người bên giường ôm nhau.

Đới Thúc Đạo không biết đó là kiểu ôm gì, là kiểu trượng phu ôm thê tử đang nấu cơm trước khi đi làm vào sáng sớm, hay là trong cơn mưa chiều, đó là cái ôm của người ở nhà từ xa đã thấy ái nhân trở về nên cầm dù xuống đón...

Có hàng ngàn kiểu ôm, nhưng suy cho cùng, cái ôm chân thực nhất phải mang ý nghĩa của sự yên lòng.

Nhan Hoài Ẩn nhìn Đới Thúc Đạo bưng cái bàn ăn nhỏ đứng ở ngoài cửa, ông giống như bị dọa, cuối cùng chợt nở nụ cười.

Nhan Hoài Ẩn thẳng người dậy từ trong lòng Giang Liễm, vỗ lưng của hắn giống như đang dỗ chú cún con: "Lão gia, cơm tới rồi, để cho ta ăn chút cơm trước rồi dỗ tiếp có được không?"