Chương 51

Giang Liễm buông y ra.

Đới Thúc Đạo cũng phản ứng lại, ông dè dặt đặt bát cháo lên bàn trà, rồi lại dè dặt cúi đầu lui ra ngoài.

Giang Liễm ngồi trên cái ghế bên cạnh nhìn Nhan Hoài Ẩn húp cháo: “Phủ Nam Dương Hầu bị soát phủ rồi.”

Kết quả này không ngoài dự đoán của Nhan Hoài Ẩn, động tác húp cháo của y không dừng lại, y chỉ hỏi: “Nam Dương Hầu thì sao?”

Giang Liễm nói hai từ: “Lăng trì.”

Nhan Hoài Ẩn nghe vậy bèn ngẩng đầu lên: “Lăng trì?”

Cái này không giống phong cách của Thừa Đức Đế cho lắm, phủ Nam Dương Hầu sụp đổ, tài sản ngập trời của ông ta bị thu vào quốc khố, dù có nuôi tư binh thì cũng chưa làm nên phong ba bão táp gì.

Thừa Đức Đế vừa thiển cận lại có tính cách vừa lòng với hiện trạng, dù muốn gϊếŧ Nam Dương hầu, gom của cải của ông ta thì cùng lắm là chém đầu trước Ngọ Môn thôi.

Trừ gây đau đớn cho phạm nhân, lăng trì còn là khảo nghiệm đối với người hành hình, không phải cứ muốn là có thể lăng trì.

Đại Kinh và Đại Tề cũng chỉ có một ghi chép về án lăng trì.

Giang Liễm nhìn y, bình tĩnh nói: “ Đúng, lăng trì.”

Đáng ra ông ta chỉ bị trảm, nhưng Giang Liễm bớt chút thời gian đến hoàng cung một chuyến, bị chém đầu đã đổi thành bị lăng trì.

Hắn không nói cho Nhan Hoài Ẩn điều này.

“Ngoại trừ Nam Dương Hầu bị lăng trì...” Giang Liễm nói khẽ: “Những kẻ chủ mưu khác của án Nam Dương hầu đều bị trảm, Nam Dương Hầu bị soát phủ.”

Giang Liễm rũ mắt, giọng nói không có tình cảm: “Hai ngày sau sẽ hành hình.”

Sau đêm đó, cho đến khi vết thương của Nhan Hoài Ẩn đỡ hơn, Giang Liễm đã lấy lại tinh thần, phủ Nam Dương Hầu cũng hết cơ hội xoay chuyển tình thế.

Do Giang Liễm và Lưu Khanh Vân tạo áp lực, dù Thái tử có thượng tấu cầu tình, phủ Nam Dương Hầu vẫn bị Cẩm Y Vệ bao vây.

Nam Dương Hầu và Mạnh Tĩnh Huyền đã vào ngục, thân thích còn lại phần lớn đều ở lại phủ, chờ tới lúc kiểm kê xong tài sản ở phủ và Nam Dương Hầu bị trảm, những người này sẽ được Đại Lý Tự sắp xếp chỗ ở khác.

Trong đó không bao gồm phu nhân của Nam Dương Hầu và con trai con gái của ông ta.

Tiểu thư Hầu phủ Trần Anh mười sáu tuổi và đệ đệ gần hai tuổi của nàng ta.

Hai ngày nay Trần Anh sống không tốt lắm.

Nàng ta ôm đệ đệ trong lòng, tiều tụy đứng trên hành lang Hầu phủ nhìn Cẩm Y Vệ bận rộn qua song cửa sổ.

Cửa phòng nào trong Hầu phủ cũng mở rộng, giữa sân có bàn ghế, từng đồ vật trong phòng bị dời ra ngoài, danh sách đồ đạc đã chất thành một tập dày.

Giấy Tuyên Thành trắng với nét mực đen rõ nét bay tán loạn trong gió, đây chính là căn nhà mà nàng ta đã ở mười mấy năm.

Đến khi đồ bị dọn đi hết, hai ngày sau người trong phủ sẽ vào Đại Lý Tự, lại chờ mười mấy năm sau, trong thành Triều Hoa sẽ không còn mấy ai nhớ tới phủ Nam Dương Hầu đã từng lừng lẫy một thời.

Đại sảnh là nơi đầu tiên bị thu dọn, Trần Anh nhìn một hồi bèn thấy hơi mệt. Nàng ta nhìn xung quanh, trong đại sảnh to như vậy mà lại không tìm ra nổi một cái ghế để ngồi nghỉ.

Trần Anh thở dốc một hơi, ôm đệ đệ đi tới góc phía đông. Trong góc đó có trải một lớp chiếu rơm, Chu thị ôm đầu gối, lẳng lặng ngồi ở đó.

Trần Anh ôm đệ đệ ngồi vào bên cạnh bà, quay đầu nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Nương.”

Có vẻ tiếng nàng ta gọi đã đánh thức phu nhân Nam Dương Hầu, bà xoay đầu sang nhìn Trần Anh.

Mặt đứa con gái bé nhỏ của bà trắng bệch, nhưng tóc lại được chải gọn gàng, y phục cũng không lộn xộn.

Lâm vào cảnh hoạn nạn mà nàng ta vẫn bình tĩnh tỉnh táo, còn mạnh mẽ hơn rất nhiều so với người làm mẹ như bà.

Hốc mắt Chu thị bỗng đỏ lên.

Trần Anh cười cười, không có khăn tay, nàng ta đưa tay ra gạt nước mắt bên khóe mắt Chu thị, nhẹ giọng an ủi: “Nương đừng sợ, mặc kệ đi đến nơi nào, con đều sẽ đi cùng nương.”

Chu thị cầm tay của nàng ta, dường như đã quyết định gì đó, bà nhìn về phía xa.

Trong đại sảnh giam giữ người thân cận nhất của Nam Dương Hầu, cha mẹ của ông ta đã qua đời từ sớm, bản thân ông ta lại không ham mê chuyện nam nữ nên trừ chính thất là Chu thị thì cũng chỉ có một thị thϊếp.

Người này đã từng là nha hoàn hồi môn của Chu thị, vốn nên là người trung thành nhất, nhưng chuyện xảy đến quá lớn, lúc này Chu thị cũng không dám tin tưởng.

Thấy nàng ta cuộn mình trong góc thϊếp đi, Chu thị mới nói khẽ bên tai Trần Anh: “Giờ Tý một khắc, con dẫn đệ đệ rời đi từ cửa nhỏ ở hậu viện, biểu ca của con sẽ chờ các con ở nơi đó.”

Đôi mắt Trần Anh bỗng mở to.

Thấy biểu cảm này của nàng ta, Chu thị đưa tay vuốt ve thái dương con gái, mỉm cười nói: “Cha nương thương con, ắt sẽ mưu tính nhiều bề. Cha và nương chỉ có hai đứa con là con và đệ đệ của con, chúng ta đã tính đường lui cho hai đứa từ lâu.”

Chu thị nhẹ nhàng nhích người, vách tường sau lưng bà lộ ra.

Bà nắm tay Trần Anh đưa lên mặt tường, tay nàng ta thuận theo tay bà mò xuống dưới, đầu ngón tay run rẩy.

Cửa mật đạo.

Làm vô cùng khéo léo, nếu như không dùng tay sờ, căn bản sẽ không nhìn ra.

Lúc đại sảnh bị lục soát, Chu thị vẫn luôn tựa ở đây, Cẩm Y Vệ thấy dù sao bà cũng là phu nhân Hầu phủ nên chỉ lục soát qua loa vài lần chỗ bà ngồi, vậy mới không phát hiện ra cửa mật đạo này.

Chu thị nắm chặt bàn tay lạnh buốt của con gái, đầu hai người dựa vào cùng một chỗ, Chu thị dặn dò con gái lần cuối: “A Anh, con dẫn theo đệ đệ ra phía sau phủ, Lương biểu ca sẽ đưa các con ra khỏi thành trong đêm.”

“Giang Nam giàu có, nhiều năm trước cha con đến đó đã mua một tứ hợp viện, bên trong có để lại một chút của cải và hạ nhân.” Chu thị lau giọt nước mắt đã lặng lẽ chảy xuống cằm Trần Anh, nói khẽ: “Lương biểu ca của con sẽ ở nơi đó cho đến lễ cập quan đệ đệ của con, khế đất được giấu ở gối trong phòng chính, con cất cho kỹ.”

Trần Anh nắm lấy tay áo của Chu thị, khàn giọng khóc gọi: “Nương.”

Trong ngực nàng ta, Trần Hoà đã hơn hai tuổi đang gặm ngón tay, ngoan ngoãn nhìn hai người.

“Đừng khóc.” Chu thị sờ gương mặt nàng ta: “Nữ quyến bị soát nhà hay bị đưa đi làm quân kỹ, làm gì có cha mẹ nào nhẫn tâm để con mình rơi vào tình cảnh đó.”

Đã đến nước này, cũng không phải giữ thể diện làm gì, mặt mày Chu thị hiếm khi dịu dàng: “Cha con... đúng là đã làm chuyện không đúng, nhưng con chưa từng làm những chuyện này, có hậu quả gì đi nữa, cứ để cha và nương gánh là được rồi.”

Đôi tay run rẩy của Trần Anh được Chu thị nắm chặt, có vẻ đã nàng ta đã lấy lại được lý trí nên khàn giọng hỏi: “Nương, chúng ta ra khỏi thành bằng cách nào?”

Chu thị nói khẽ: “Lưu tướng sẽ nghĩ cách.”

Trần Anh nghĩ là mình nghe lầm, nàng ta hỏi lại một câu: “Lưu tướng?”

“Đúng vậy.” Chu thị cười: “Là Lưu tướng, hắn từng là đồng môn của cha con.”

“Lưu Khanh Vân liêm khiết, việc cha con làm hắn không tha thứ được, nhưng lúc tiền triều vẫn còn, thời điểm hắn vừa vào quan trường, trước khi được Thái tử tiền triều đề bạt thì cũng chỉ là thất phẩm Lại Bộ Cấp sự trung. Khi đó mẫu thân của hắn bệnh nặng, bổng lộc được phát chữa bệnh cho mẫu thân xong thì đến cơm cũng không mua được, cha con đã giúp đỡ hắn rất nhiều.”

Năm đó hai thiếu niên tự cho rằng đây tình huynh đệ thiên trường địa cửu, mà bây giờ, cái tình cảm ấy cũng chỉ đổi được một lần cứu ra khỏi thành.

Ban đêm, giờ Tý một khắc là lúc Cẩm Y Vệ giao ca. Trong đại sảnh tối đen, ngày cả ánh trăng đều không tiến vào được, Chu thị cúi đầu hôn trán Trần Hòa đang ngủ say, nhịn tiếng nghẹn ngào trong cổ, thúc giục nói: “Anh Nhi, con của nương, đi đi.”

Lần này từ biệt là vĩnh biệt, Trần Anh cắn chặt đầu lưỡi, ôm đệ đệ dập đầu với Chu thị ba cái rồi xoay người tiến vào mật đạo thông với hậu viện.

Khi Trần Anh trở ra, Chu thị nhanh chóng đóng cửa ngầm lại. Bà vừa đóng cửa ngầm lại, phía sau đã vang lên một thanh âm: “Phu nhân, người đang làm gì vậy?”

Là thị thϊếp đang nằm trong một góc sáng sủa.

Chu thị lấy lại tinh thần, sắc mặt cực kỳ bi ai của bà nháy mắt đã biến thành bình thản, bà mở to đôi mắt đã cạn lệ, nhìn ra bên ngoài cửa sổ nói khẽ: “ Ta đang cầu nguyện.”

Cầu nguyện Giang Nam mưa thuận gió hoà, giàu có bình yên để hai đứa con của bà được an cư lạc nghiệp.

Mật đạo cũng không phức tạp, một đường thẳng tắp thông ra bên ngoài phủ Nam Dương Hầu. Trần Anh khom người chạy trong mật đạo, không quá nửa khắc đã thấy lối ra.

Lối ra là một miệng giếng cổ phủ kín cỏ dại đã bị bỏ hoang. Trần Anh ngửa đầu muốn đẩy ra lớp cỏ dại chặn miệng giếng, nàng ta mới chạm một chút, lớp cỏ dại đã bị một đôi tay khác gạt đi.

Chu Lương nhô đầu ra từ trên miệng giếng.

Hắn ta vươn tay kéo Trần Anh từ trong giếng ra, sau đó ôm lấy Trần Hoà trong ngực nàng ta. Phía sau hắn ta có một chiếc xe ngựa, Chu Lương đỡ Trần Anh lên xe ngựa: “Biểu muội cẩn thận.”

Sau khi bọn họ ngồi yên ổn trong xe, hắn ta vung roi lên, xe ngựa lẳng lặng đi ra đường Phi Yến.

Lúc này, Trần Anh mới nói chuyện với Chu Lương: “Đa tạ biểu ca.”

Sắc mặt Chu Lương cũng không tốt, nhưng hắn ta vẫn an ủi nàng: “Không sao, Giang Nam đường xa, ta và biểu muội còn phải giúp đỡ nhau rất nhiều.”

Trần Anh ngồi thẳng tắp, kiên định ừ một tiếng.

Chỉ trong khoảng thời gian từ mật đạo đến xe ngựa mà dung mạo dịu dàng của nàng ta đã thêm sắc bén, nhất thời không còn dáng vẻ mềm mại yếu đuối của nữ nhi khuê các.

Chu Lương nhìn nàng ta vài lần, đôi mắt không nhịn được chua xót, chỉ cảm thấy trong vòng một đêm mà biểu muội đã trưởng thành lên nhiều.

Xe ngựa an ổn đi trên đường, đêm khuya không người, không bao lâu đã đến trước cửa thành.

Xe ngựa dừng lại trên một con đường ở bên ngoài cửa thành.

Cánh tay ôm đệ đệ của Trần Anh siết chặt, ánh mắt nhìn hướng Chu Lương.

Chu Lương không kịp giải thích nhiều, hắn ta ngồi xổm trước người Trần Anh, đưa lệnh bài trong tay cho nàng ta.

Trần Anh rũ mắt nhìn, là lệnh bài của Chu phủ.

Nàng ta dừng lại, nhìn về phía Chu Lương.

Chu Lương không trốn tránh, hắn ta ngồi xổm ở trước mặt Trần Anh, ngửa đầu nói: “Biểu muội, muội nghe ta nói.”

“Ta luôn có linh cảm xấu nên đã chuẩn bị một chiếc xe ngựa khác. Ta sẽ cầm lệnh bài của Lưu tướng ngồi trên chiếc xe ngựa kia ra khỏi thành, cũng dựa theo lộ tuyến dượng cho để đi về Giang Nam. Mà muội và A Hoà...” Hắn ta dừng một chút: “Lệnh bài của Chu phủ cũng có thể ra khỏi thành, cửa thành Triều Hoa mở vào buổi sáng, muội cầm lệnh bài này để ra khỏi thành.”

Giọng nói của Chu Lương đột nhiên nghiêm túc: “Sau đó, muội đừng đi theo lộ tuyến kia để đến Giang Nam. Người đánh ngựa bên ngoài sẽ đưa bọn muội đi đường thủy. Biểu ca đã liên hệ thuyền cho bọn muội rồi, cứ việc ngồi thuyền đến Giang Nam.”

Chu Lương cười cười, nhẹ nhàng nói: “Nếu điều ta lo là dư thừa thì chúng ta sẽ tụ họp ở ngõ Liễu Oanh Giang Nam. Nếu điều ta lo là đúng, A Anh, biểu ca tin muội là cô nương phi thường, nhất định có thể sống tốt ở Giang Nam, có đúng không?”

Trần Anh đã lệ rơi đầy mặt từ lâu, nàng ta cảm thấy tất cả nước mắt kiếp này của mình đều chảy hết trong tối nay. Trần Anh khàn giọng nói: “Biểu ca, ca cũng đâu có phải là người của phủ Nam Dương Hầu...”

Không cần vì nàng ta mà một mình mạo hiểm.

Giọng Chu Lương vẫn dịu dàng: “Biểu muội, ta biết.”

“Ta chỉ là một người cực kỳ tầm thường, rất ít khi được ai đánh giá cao, nhưng ta cũng có hùng tâm tráng chí, vậy nên ta luôn cảm thấy mình sẽ là người rất lợi hại. Mà lúc đã trưởng thành, ta phát hiện người như ta chính là như vậy, có lẽ dốc hết toàn bộ sức lực cũng chỉ có thể nở rộ một lần, nhưng pháo hoa rạng rỡ trong chớp mắt, quãng đời còn lại chỉ có thể làm tro tàn rơi đầy đất.”

“Biểu muội, cho dù ta ngu dốt, dượng cũng chưa từng ghét bỏ, ngài ấy vì ta tính toán, cho nên dù ngài ấy làm điều không đúng, ta cũng sẽ làm cùng ngài ấy.” Chu Lương cong mắt: “Ngài ấy lo cho các muội nhất, ta cũng được muội gọi là biểu ca rất nhiều năm, cho nên hãy tin biểu ca một lần, có được không?”

Hắn ta hỏi như vậy, nhưng không đợi Trần Anh trả lời.

Chu Lương xoa đầu Trần Anh, xoay người ra khỏi xe ngựa.

Ngày bình thường, khi đi đường hắn ta hay co vai lại, Nam Dương Hầu thường mắng vì hắn ta không ưỡn ngực ngẩng đầu được. Có lẽ là bị Trần Anh truyền nhiễm, khoảnh khắc Chu Lương nhấc màn xe ra ngoài, lưng của hắn ta rất thẳng.

Trần Anh gặp biểu ca này nhiều lần, nàng ta từng cảm thấy biểu ca hèn mọn, nhát gan. Đây là lần đầu tiên nàng ta thấy sống lưng của Chu Lương thẳng đến thế.

*

Thời điểm Nam Dương Hầu bị hành hình là vào buổi trưa. Sáng sớm, Giang Liễm đã tìm Nhan Hoài Ẩn một lần.

Y đã tỉnh nhưng vết thương quá nặng, chưa thể xuống giường nên vẫn ở trong phòng Giang Liễm.

Khi Giang Liễm vào phòng, Nhan Hoài Ẩn đang ngồi trên giường, dựa vào bàn trà bên cạnh viết gì đó.

Dưới ánh mặt trời, toàn thân y như mất đi sự sắc bén, trông vừa yên tĩnh lại nhu hòa.

Nghe thấy tiếng Giang Liễm bước đến, Nhan Hoài Ẩn ngừng bút nhìn hắn.

Giang Liễm ngồi đối diện y, nói khẽ: “Giữa trưa hành hình, ngươi đi xem không?”

“Không đi.” Nhan Hoài Ẩn rũ mắt nhìn chữ trên giấy Tuyên Thành: “Không có ý nghĩa gì.”

Mục đích của y là lật đổ phủ Nam Dương Hầu, bây giờ phủ Nam Dương Hầu đã sụp đổ, Nam Dương hầu gặp báo ứng gì, y không cảm thấy hứng thú.

“Được rồi.” Giang Liễm đáp lời y: “Cháu trai bên nhà vợ của Nam Dương Hầu tên là Chu Lương đã chết đêm hai ngày trước ở ngoài thành Triều Hoa.”

Nhan Hoài Ẩn nghe xong cũng chỉ ừ một tiếng, cười nói: “ Ta đã biết.”

Y không xúc động trước cái chết. Giang Liễm nhìn y, trên tấm lưng của người trước mắt đã gánh quá nhiều cái chết, cho nên y mới chết lặng với tử vong.

Giang Liễm muốn ôm y.

Hắn chỉ có thể hỏi thứ khác để kìm nén cảm xúc. Giang Liễm nhìn giấy Tuyên Thành trong tay Nhan Hoài Ẩn, hỏi: “Đang viết gì vậy, ta có thể xem không?”

Nhan Hoài Ẩn đưa giấy cho hắn. Tóc y chưa buộc, một màu đen như mực xõa tung, y tựa ở bên giường như không có xương cốt, khẽ cười nói: “Đang nghĩ về cả quá trình của vụ phủ Nam Dương Hầu.”

Nhan Hoài Ẩn luôn cảm thấy còn có thứ gì đó chưa được phát hiện, sự hoài nghi này quá mờ mịt, nhất thời y không nắm bắt được, chỉ có thể viết các sự kiện ra xem có phát hiện điều gì không.

Giang Liễm cúi đầu nhìn, chỉ thấy trên giấy Tuyên Thành, Nhan Hoài Ẩn đã viết toàn bộ sự kiện xảy ra với phủ Nam Dương Hầu.

Hành động Nhan Hoài Ẩn dứt khoát đưa giấy đã lấy lòng Giang Liễm, gương mặt của hắn lộ ra ý cười. Giang Liễm trả giấy lại cho y: “Vậy ngươi nghĩ đi, ta không quấy rầy nữa.”

Án của phủ Nam Dương Hầu, Giang Liễm chính là quan giám trảm.

Sau khi gặp Nhan Hoài Ẩn, Giang Liễm ra khỏi phòng rồi mặc triều phục, đi đến pháp trường.

Trên đài giám trảm lặng ngắt như tờ, hai bên trái phải pháp trường được đặt hai dải ghế dành cho các vị đại nhân khác trong triều.

Chuyện Nam Dương Hầu bị trảm vốn là chuyện lớn, hơn nữa còn là án lăng trì, người đến hóng chuyện, người đồng tình, người thảng thốt,... có rất nhiều.

Hơn một nửa quan viên triều đình đều tới xem.

Thấy Giang Liễm đến, sắc mặt bọn họ đều không tốt.

Một tên thái giám lại đến làm quan giám trảm, thật sự khiến người ta buồn nôn.

Sao Thừa Đức đế có thể tin kẻ này.

Trên đài giám trảm được phân chia thành hai thế lực rõ ràng, một bên dãy ghế đẩy quan viên, và bên dãy ghế của Giang Liễm không có người nào ngồi.

Mọi loại ánh mắt hướng về phía hắn, Giang Liễm cũng đã quen với những tầm mắt này từ lâu. Hắn công khai ngồi lên ghế quan giám trảm, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía đám quan viên.

Thấy hắn nhìn sang, những tầm mắt kia bỗng dưng vơi đi rất nhiều.

Rất nhiều người không dám đối mặt với hắn.

Giang Liễm càng cười tươi hơn, hắn nhìn một lúc rồi đột ngột hô: “Tôn Xích.”

Chỉ trong giây lát, Đông Xưởng Chưởng hình Thiên hộ Tôn Xích đã quỳ bên cạnh chân hắn.

Giọng Giang Liễm không cảm xúc: “Có vẻ Phùng đại nhân đang thấy nóng, đưa ngài ấy đến nơi mát mẻ đi.”

Trong những tầm mắt vừa nhìn hắn, ánh mắt của Phùng Chương là không kiêng dè nhất. Giang Liễm không thích, đương nhiên sẽ không để ông ta được dễ chịu.

Phùng Chương ngồi giữa các quan viên Lễ Bộ chớp mắt thấy lạnh sống lưng.

Nhưng giây tiếp theo, cánh tay của ông ta đã bị đám thái giám của Đông xưởng lôi lên, Phùng Chương còn chưa kịp phản ứng đã ngã ra pháp trường.

Trên đài giám trảm có dựng lều, mặt trời không chiếu tới nên thật ra rất mát mẻ.

Bây giờ là tháng tám, trên pháp trường không có chỗ trú, ánh nắng nóng rát chiếu vào người ông ta. Không biết đã có bao nhiêu người chết trên pháp trường, khi hít thở còn ngửi thấy mùi máu thoang thoảng.

Phùng đại nhân run rẩy quỳ trên mặt đất vừa mất mặt vừa khó chịu, muốn đập đầu chết lại tiếc mạng già của mình, chỉ trong chốc lát mà mặt ông ta đã đỏ như gan heo.

Giang Liễm nhìn sự chật vật của ông ta như đang nhìn một vở kịch vui.

Trên đài giám trảm, trừ Giang Liễm ra thì ai cũng lặng im, không ai dám ngăn cản hắn.

Ngay cả thóa mạ, họ cũng chỉ có thể nói trong lòng.

Trong đám quan viên, mặt Lưu Khanh Vân hiện lên sự bất đắc dĩ. Mà người ngồi bên cạnh ông - Cố Hoàn Sơn - lại mắt lạnh bàng quan.

Giang Liễm hoàn toàn không quan tâm tới những điều này, hắn nhìn một lúc đã hết hứng thú. Tầm mắt hắn chuyển đi nơi khác, bỗng dừng lại ở cửa pháp trường.

Khi thấy người đang đi vào từ cửa pháp trường, Giang Liễm trong nháy mắt muốn đứng dậy lại cố gắng nhịn xuống, tiếp tục ngồi yên trên ghế.

Cửa vào pháp trường, Nhan Hoài Ẩn đang từ từ đi đến đài giám trảm. Vết thương của y còn chưa lành nên đi không nhanh, sắc mặt trắng bệch, giữa lông mày mang chút mệt mỏi vì bệnh.

Nhưng y khoác áo gấm rộng rãi, phía sau là trời cao ngàn trượng, bước đi không nhanh không chậm như vị công tử vô tư lự có giáo dưỡng tốt đẹp của nhà nào.

Nhan Hoài Ẩn chậm rãi đến gần, không chỉ Giang Liễm mà những người khác trên đài cũng phát hiện ra y.

Phủ Nam Dương Hầu bị ai lật đổ, sau đêm hôm đó, mọi người cũng ngờ ngợ đoán ra.

Quân cờ đến từ Tây Bắc này đi một bước cực kỳ nguy hiểm, nhưng lại là nước cờ tuyệt hảo.

Nhất thời, người nịnh bợ, người chán ghét Nhan Hoài Ẩn kiểu gì cũng có. Trong số đó cũng có người quen biết y, Lưu Khanh Vân ngồi ở đầu trong nhóm quan viên vội vàng nói: “Nhan đại nhân, đến đây ngồi.”

Phùng Chương bị Giang Liễm lôi đi, bên bọn họ vừa vặn trống một chỗ.

Cố Hoàn Sơn ngồi bên cạnh Lưu Khanh Vân kinh ngạc nhìn hắn.

Nhan Hoài Ẩn đi đến đài giám trảm, nhìn nhóm quan viên đang chen chúc, lại quay đầu nhìn Giang Liễm đang mím môi không nói câu nào, nhìn có vẻ cô đơn lẻ loi, sau đó y nở nụ cười.

Giang Liễm thấy y cười, con ngươi nhạt màu bỗng run lên.

Trong phủ Thiên Tuế không có ai, hắn có thể tùy ý mà đòi ôm. Nhưng ngoài phủ Thiên tuế, thế lực trong triều rắc rối khó phân, Giang Liễm không biết Nhan Hoài Ẩn có sẵn lòng đến gần hắn hay không.

Bởi vậy, dù chỉ là đứng lên đỡ Nhan Hoài Ẩn, hắn cũng không dám.

Cận hương tình khϊếp(*), muốn nói lại thôi.

(*)Cận hương tình khϊếp: lâu không trở về quê, đến gần quê nhà lại cảm thấy hồi hộp lo lắng.

Nhan Hoài Ẩn dưới đài cười lắc đầu với Lưu Khanh Vân, y rũ mắt, chậm rãi đi đến chỗ Giang Liễm.

Cái ghế kia vốn không có ai ngồi, Nhan Hoài Ẩn đi tới nơi đó, người bên cạnh Giang Liễm lập tức đứng thẳng.

Chính Giang Liễm cũng đứng lên đỡ Nhan Hoài Ẩn.

Hắn thấp giọng nói: “Sao ngươi lại tới đây?”

Nhan Hoài Ẩn được hắn đỡ bèn nhẹ thở dốc một hơi mới giảm được sự đau đớn từ miệng vết thương truyền tới.

Trải qua án của phủ Nam Dương Hầu, sức khỏe của y đã càng lúc càng kém.

Nhưng khi Nhan Hoài Ẩn ngẩng đầu, trên mặt vẫn chứa ý cười nhẹ nhàng: “Sao Cửu Thiên Tuế không nói với ta rằng ngươi là quan giám trảm?”

Rõ ràng phía sau là một đám trọng thần trong triều, nếu lời nói của hai người bị nghe được, không biết sẽ bị phân tích thành gì.

Nhưng nghe Nhan Hoài Ẩn nói vậy, Giang Liễm chưa kịp suy nghĩ đã bật thốt: “Ta nói cho ngươi biết, ngươi sẽ đi cùng ta à?”

Nhan Hoài Ẩn vịn tay của hắn từ từ ngồi xuống, mặt trời đã nung không khí thành một lớp màng mơ hồ nóng nực, lời nói của y lại truyền vào tai Giang Liễm vô cùng rõ ràng: “ Nếu ngươi đến, đương nhiên ta sẽ đến với ngươi.”