Chương 42

Kiều Tịch giúp Lục Hoặc bưng đồ ăn được hâm nóng từ phòng bếp ra.

Tuy rằng đã để một đoạn thời gian, nhưng màu sắc của món ăn vẫn rất đẹp, tỏa ra mùi thơm ngon.

Đôi mắt Kiều Tịch sáng rực nhìn thiếu niên trên xe lăn, “Đều là anh làm à?”

“Ừ.”

“Sao anh còn biết nấu cơm?” Cô cũng không biết anh biết nấu cơm!

Lục Hoặc nói với cô, “Đêm nay mới học.”

Ba món ăn trước mắt cô thoạt nhìn hoàn toàn không giống như người mới học làm, người khác nói lời này, Kiều Tịch sẽ nghi ngờ, nhưng mà lời này là Lục Hoặc nói, cô khẳng định tin tưởng.

Anh quá thông minh, quá lợi hại.

Thứ gì tới chỗ anh, hình như đều sẽ trở nên rất dễ dàng, anh vừa học đã biết.

Bắn súng, chơi bài, giặt quần áo, may áo, bây giờ ngay cả nấu cơm cũng vậy.

Ôi, Lục Hoặc quả thực là bảo bối tuyệt thế.

Ở bên cạnh, Triệu Vũ Tích cười gõ chữ trên di động: Lục Hoặc, anh rất lợi hại, không ngờ tới anh còn biết nấu cơm.

Ai có thể nghĩ đến người đàn ông lạnh lùng cương quyết sau này thế mà lại biết nấu cơm!

Kiều Tịch ý thức được có người mơ ước bảo bối của cô, cô xê dịch món ăn trên mặt bàn về phía mình.

Sau đó, Kiều Tịch cười nói với Triệu Vũ Tích: “Lúc nãy chị đã ăn cơm hộp ở bệnh viện, cũng ăn sạch luôn, bây giờ hẳn là rất no, may mà Lục Hoặc làm cũng không nhiều lắm, em và anh ấy ăn cũng sẽ không lãng phí.”

Khóe miệng cong lên của Triệu Vũ Tích hơi run rẩy, sao cô ta có thể không nghe hiểu ám chỉ trong lời nói của Kiều Tịch? Chính là bảo cô ta không cần ăn đồ Lục Hoặc nấu.

Từ khi nào Kiều Tịch trở nên keo kiệt như vậy?

Cô ta nhìn về phía Lục Hoặc, đối phương đang giúp Kiều Tịch bới cơm, sau đó đặt bên cạnh tay cô, ngay cả chiếc đũa cũng nhét vào trong tay Kiều Tịch.

Cô ta không hiểu biết về Lục Hoặc nhiều lắm, khi đó, trong lòng cô ta đều là Hoắc Vũ, chuyện về Lục Hoặc hầu như đều nghe được từ trong miệng người khác.

Cô ta nghe nói Lục Hoặc không thích phụ nữ tới gần anh, nhưng anh lại nhiều lần giúp đỡ cô ta, cô ta biết đối với anh, cô ta là ngoại lệ.

Mà hiện tại, nhìn anh chăm sóc Kiều Tịch như vậy, ngực cô ta không ngừng chua xót, giống như thứ mà cô ta rõ ràng không thèm để ý, không cần đến đột nhiên bị người khác đoạt đi, trong lòng cô ta có cảm giác không nỡ khó mà hình dung được, còn có không cam lòng.

Danh xưng đại tiểu thư Kiều gia, người mà Lục Hoặc thích, rõ ràng ở đời trước đều là của cô ta, lại bởi vì sự tồn tại của Kiều Tịch, bây giờ cô ta không thể có được thứ gì cả.

Ánh mắt Triệu Vũ Tích dần dần tối lại.

Kiều Tịch mới không thèm để ý ánh mắt nhìn chằm chằm cô của Triệu Vũ Tích ở bên cạnh nóng rực đến bao nhiêu, cô nếm thử món ăn Lục Hoặc làm, con ngươi đen nhánh sáng lên.

Cô khen Lục Hoặc ngồi bên cạnh, “Lần đầu tiên anh nấu cơm đã ngon như vậy, còn có việc gì anh không biết không?”

Trong mắt thiếu niên hiện ra ý cười nhạt.

Ban đêm, đến lúc phải nghỉ ngơi, Triệu Vũ Tích cuối cùng cũng biết vì sao giường của Kiều Tịch không thể nằm được ba người.

Thế mà Kiều Tịch và Lục Hoặc ngủ cùng phòng!

Biết được tin tức này, ngực Triệu Vũ Tích giống như bị móng vuốt hung hăng cào cấu, vừa chua xót vừa đau.

Tuy rằng cô ta biết Lục Hoặc sẽ không làm gì Kiều Tịch, nhưng hai người ở cùng một phòng, quá mập mờ.

Cô ta nhanh chóng gõ chữ trên di động: Hai người vừa mới đến với nhau không bao lâu phải không? Ngủ cùng phòng cũng không ổn lắm.

Lục Hoặc nhìn thoáng qua di động đối phương đưa qua, anh rũ xuống mi mắt.

Nhà bà Lý chỉ có hai phòng trống, Kiều Tịch có thể ở cùng Phương Đường, nhưng Lục Hoặc vẫn đồng ý ở chung với Kiều Tịch, điều này hoàn toàn xuất phát từ tâm tư thầm kín của anh.

Anh quả thật trơ trẽn và ích kỷ.

Triệu Vũ Tích tiếp tục gõ chữ: Anh và Kiều Tịch không thích hợp, người anh thích cũng không nên là em ấy.

Bây giờ anh thích Kiều Tịch, rõ ràng là bởi vì lúc trước chưa gặp được cô ta, coi Kiều Tịch có vài phần giống cô ta như vật thay thế.

Khuôn mặt Lục Hoặc đầy lạnh lẽo, anh nâng lên mi mắt, đôi mắt đen nhánh nhìn cô ta, “Tôi biết.”

Người sáng suốt đều biết sự khác biệt giữa anh và Kiều Tịch cũng như nước bùn và ánh trăng, sao anh có thể không biết chính mình và Kiều Tịch không xứng đôi.

Anh chỉ là lừa mình dối người, muốn ở bên cạnh cô lâu một chút mà thôi.

Nói rồi, anh di chuyển xe lăn đi vào phòng.

Triệu Vũ Tích có chút kinh ngạc, anh biết cái gì?

Triệu Vũ Tích không còn cách nào khác, cô ta chỉ có thể đi ở cùng phòng với Phương Đường.

Tính tình Phương Đường hiền lành, biết Triệu Vũ Tích là chị họ của Kiều Tịch, thiện cảm của cô ấy với Triệu Vũ Tích cũng tăng lên, “Buổi đêm ở chỗ này sẽ có chút lạnh, em đi tìm một cái chăn giúp chị.”

Triệu Vũ Tích nhìn giường gỗ chỉ lót một tấm khăn trải giường kia, cô ta đè ván giường một cái, cứng đờ, làm gì có chút thoải mái nào.

Từ khi cô ta đến Kiều gia, bất kể là ăn, hay là dùng, đều là thứ tốt nhất, so với Kiều Tịch cũng không kém bao nhiêu.

Bây giờ để cô ta ngủ chiếc giường như vậy, ở trong căn phòng nhỏ hẹp âm u như vậy, quả thực là chịu tội.

Cô ta gõ trên di động: Kiều Tịch cũng ngủ phòng như vậy, ngủ giường như vậy?

Phương Đường cho rằng đối phương đang quan tâm Kiều Tịch, lo lắng Kiều Tịch chịu khổ, cô ấy nói với Triệu Vũ Tích: “Phòng Tiểu Tịch lớn hơn một chút, ánh sáng cũng tốt hơn chút, cậu ấy cũng ngủ giường gỗ, có điều Lục Hoặc đau lòng khi thấy cậu ấy ngủ không quen, ngày đầu tiên đến anh ấy đã đi mua rất nhiều nệm trở về, chị không cần lo lắng, Lục Hoặc chăm sóc Tiểu Tịch rất tốt.”

Nhiều ngày trôi qua như vậy, cô ấy phát hiện, tuy rằng hai chân Lục Hoặc không thể đi, nhưng anh không hề làm ít việc.

Anh đối với Kiều Tịch là nuông chiều và cưng chiều.

Ban đầu cô ấy có chút không hiểu vì sao Kiều Tịch sẽ lựa chọn Lục Hoặc. Thông qua thời gian ở chung này, cô ấy cảm thấy Lục Hoặc xứng đáng để Kiều Tịch thích.

Cô ấy hy vọng hai người họ có thể mãi mãi hạnh phúc như vậy.

Phương Đường cười nói xong, cô ấy phát hiện đối phương nghe xong cũng không vui vẻ lắm?

Phương Đường sửa sang lại khăn trải giường, cô ấy quay đầu nói với Triệu Vũ Tích: “Em đi lấy chăn.”

Triệu Vũ Tích lập tức giữ chặt đối phương.

Phương Đường quay đầu lại, liền thấy Triệu Vũ Tích nhanh chóng gõ chữ trên di động: Chị đi lấy cho.

“Chị không cần khách sáo, em rất nhanh sẽ trở về.” Phương Đường cười đến thẹn thùng.

Triệu Vũ Tích kiên trì: Chị đi.

Phương Đường không còn cách nào khác, đành phải nói với đối phương chăn ở trong phòng bà Lý.

Triệu Vũ Tích đi ra ngoài, phòng khách bật đèn, xung quanh rất yên tĩnh.

Cô ta đi đến trước cửa căn phòng tận trong cùng, cô ta biết Kiều Tịch và Lục Hoặc ở bên trong.

Triệu Vũ Tích duỗi tay gõ cửa.

Một hồi lâu, cửa được mở ra.

Kiều Tịch đứng phía sau cửa, cô mặc một chiếc váy ngủ tơ tằm màu ngọc bích nhạt, dưới ánh đèn ấm áp, màu da trắng tuyết của cô không chút tỳ vết, đôi mắt đen lấp lánh, cái miệng nhỏ hồng hào.

Triệu Vũ Tích nhìn thấy mà lòng cô ta gắt gao nắm chặt, Kiều Tịch thế này, cho dù tính tình Lục Hoặc lạnh lùng, chỉ sợ cũng sẽ nhìn nhiều vài lần!

Ánh mắt cô ta xuyên qua cửa, nhìn về phía trong phòng, liếc mắt một cái đã thấy được thiếu niên ngồi bên mép giường, anh mặc áo ngủ màu xanh, trong tay cầm sách, vẻ mặt hờ hững.

Kiều Tịch xê dịch cơ thể về phía trước, chặn tầm mắt của Triệu Vũ Tích, “Có việc?”

Triệu Vũ Tích nhanh chóng gõ chữ trên di động: Chỗ em có chăn dự phòng không?

“Không có.” Kiều Tịch thuận miệng nói: “Phòng bà Lý có, chị đi lấy đi.”

Nói rồi, cô đóng cửa lại.

Triệu Vũ Tích bị chặn ngoài cửa, cô ta cắn môi, hung hăng trừng cánh cửa.

Kiều Tịch dẫm lên chiếc dép lê mềm, đi trở về mép giường, lúc xoay người, cô phát hiện bóng đen dưới khe cửa.

Kiều Tịch híp mắt.



Cô tới gần Lục Hoặc, lấy đi sách trong tay anh.

Lục Hoặc không rõ nguyên nhân nhìn cô.

Kiều Tịch giống như yêu tinh nhỏ không có xương, cô chủ động tới gần trong lòng anh, “Không đọc sách, anh nhìn em.”

Lục Hoặc biết, cô gái lại muốn trêu đùa anh.

Đôi tay Kiều Tịch ôm hai bên mặt anh, hỏi thẳng anh: “Muốn hôn không?”

“Đã khuya, chúng ta ngủ đi.” Lục Hoặc không biết người khác hôn môi như thế nào, bao lâu hôn một lần. Anh không thể dung túng Kiều Tịch hôn anh.

Dù sao mỗi lần môi răng quấn quýt lấy nhau, cái đuôi anh cứ không khống chế được mà hiện ra, sự xấu xí của anh hiện ra hết trước mặt cô.

“Anh không muốn hôn à?” Kiều Tịch chớp mắt, cô chính là rất muốn hôn anh.

Khuôn mặt lạnh lùng của Lục Hoặc đầy bình tĩnh, “Không muốn.”

Trên đỉnh đầu, lá mầm non lén lút hiện ra.

Vẻ mặt Kiều Tịch sáng ngời, cô rất lâu không nhéo nó rồi.

Cô chơi xấu, “Không hôn thì không hôn, để em ôm anh một cái.”

Cơ thể mềm như bông của cô chủ động ôm lấy anh, đầu gác lên vai anh.

Lục Hoặc phối hợp với cô, ôm lấy người cô.

Trong phòng rất yên tĩnh.

Ở nơi Lục Hoặc không nhìn thấy, Kiều Tịch lén lút giơ tay lên, từ phía sau cô đưa tay về phía đỉnh đầu anh, nơi có lá mầm non đang lay động trái phải kia.

Môi cô cong lên cao, lén lút nhéo phần nhòn nhọn của lá mầm non đáng yêu một cái.

Chớp mắt, lá mầm non trên đỉnh đầu Lục Hoặc liền biến mất, nhưng chỉ nhẹ nhàng vậy thôi, cũng đủ để cơ thể anh mất hết sức lực.

Dưới cái ôm chặt chẽ, khiến Kiều Tịch cảm nhận được rõ ràng sự khác thường của cơ thể Lục Hoặc.

Kiều Tịch thu lại ý xấu trong mắt, cô làm bộ mờ mịt, cố ý hỏi anh, “Làm sao vậy?”

Dưới ánh đèn, thiếu niên cắn chặt răng, anh im lặng không lên tiếng.

Dưới tóc mái hỗn loạn, đôi mắt Lục Hoặc đen kịt, đáy mắt anh đều là sự nhẫn nhịn.

Kiều Tịch cảm nhận được, bàn tay để trên eo cô của anh đang nắm chặt.

“Lục Hoặc, anh làm em đau.” Kiều Tịch ở bên tai anh nói nhẹ, nhỏ giọng oán giận.

Lục Hoặc cực lực nhắm mắt lại, tìm về vài phần lý trí, anh rút tay về, bàn tay to vô ý thức nắm chặt khăn trải giường, anh nói từng câu từng chữ: “Thật xin lỗi, ngủ đi.”

Bởi vì khắc chế, đốt ngón tay anh cũng trắng bệch.

Sao Kiều Tịch đồng ý dễ dàng buông tha anh như vậy, khóe mắt cô liếc về bên phía cửa phòng một cái, trong mắt to xinh đẹp đầy ý cười xấu xa, “Lục Hoặc, có phải anh không thoải mái không, mặt anh đỏ lắm.”

Cô duỗi tay sờ mặt Lục Hoặc, rất nóng.

“Anh không phải không thoải mái, chỉ là mệt.” Lục Hoặc nắm lấy bàn tay đang sờ loạn trên mặt anh của cô gái, giọng nói trầm thấp của anh trở nên khàn đặc, “Mau ngủ.”

Trên mái tóc ướt loạn của anh, lá mầm non màu xanh vui vẻ lắc lư, giống như đang thúc giục Kiều Tịch mau duỗi tay nhéo anh.

Kiều Tịch rút tay ra từ trong bàn tay to của Lục Hoặc, cô giả bộ xoa tóc anh, “Tóc anh vẫn đang ướt, phải lau khô mới có thể ngủ.” Đôi mắt cô cong cong, đầu ngón tay lén lút nắm lá mầm non.

Cơ thể Lục Hoặc run rẩy, ngực anh phập phồng, trên mặt làm gì còn sự lạnh lùng, môi anh khẽ cong lên, hô hấp không kiềm chế được mà dần dần nặng nề.

“Lục Hoặc?” Kiều Tịch biết rõ cố hỏi, “Có phải trong phòng nóng quá không? Anh đều đổ mồ hôi rồi.”

Lục Hoặc cắn chặt răng đến phát đau, cổ anh đều đỏ lên.

“Muốn em quạt giúp anh không?” Trong nhà bà Lý chỉ có hai chiếc quạt, một cái trong phòng bà, một cái khác ở phòng này, nhưng mà đã hỏng rồi, ban ngày nóng quá thì Lục Hoặc sẽ cầm quạt tay quạt cho cô.

Cô gái kề sát anh, mùi thơm nhàn nhạt không ngừng ập tới, Lục Hoặc quay đầu đi, muốn ngó lơ vị ngọt của cô.

“Không cần.” Giọng nói của anh khàn đến lạ kỳ.

Cô gái không chơi đùa cái đuôi của anh, Lục Hoặc không biết vì sao cơ thể của mình đột nhiên thay đổi như vậy.

Cơ bắp của anh căng chặt, trên trán đầy mồ hôi.

Kiều Tịch chớp chớp đôi mắt sáng như sao, giả ngu nói: “Nhưng anh đổ mồ hôi rồi này, cơ thể của anh cũng rất nóng nha, mặt cũng đỏ, khẳng định rất nóng, em thổi giúp anh, được không?”

Nói rồi, cô phồng hai má trắng tuyết, nhẹ nhàng thổi một cái vào nơi cổ Lục Hoặc, giống như thật sự muốn để anh mát mẻ một chút, dễ chịu một chút.

Làn gió nhẹ nhẹ nhàng nhàng, lành lạnh.

Giống như một bàn tay nhỏ nhẹ nhàng gãi vào chỗ ngứa, không thể hết ngứa, ngược lại khiến người càng ngứa.

Cảm giác tê dại ập đến khiến Lục Hoặc gần như cắn răng.

Bị ép đến cùng, con cá lật người.

Lục Hoặc nắm lấy chiếc cằm quá mức tinh xảo của cô gái, bởi vì dùng sức nên trên làn da trắng tuyết của cô gái dễ dàng in lên dấu tay.

Môi mỏng của anh thò lại gần, liền muốn mạnh mẽ đè xuống, nhưng mà giây tiếp theo, cô gái che kín miệng.

Lục Hoặc hôn lên mu bàn tay của cô.

Kiều Tịch chớp mắt, “Lúc nãy anh nói không hôn, nói buồn ngủ, sao đột nhiên lại hôn em.”

Cô xấu lắm.

Cô trả lại tất cả lời nói cho Lục Hoặc, “Đừng lộn xộn, mau ngủ.”

Đuôi mắt thiếu niên ửng đỏ, con ngươi đen nhánh ướt át, nhìn cô chằm chằm, anh khàn giọng nói: “Tịch Tịch.”

Trái tim nhỏ của Kiều Tịch không kiềm chế được mà run rẩy.

Chết cô mất!

Kiều Tịch cảm thấy, ý thức của cô kém một chút nữa thôi thì khẳng định không thể chống cự được.

“Muốn hôn em?” Kiều Tịch có chút đắc ý, lúc nãy là anh không cho cô hôn, “Vậy anh cầu xin em.”

Đáy mắt ướt át của Lục Hoặc sâu thẳm, giọng nói khàn khàn của anh có vài phần cầu xin, “Tịch Tịch.”

Lỗ tai Kiều Tịch đều tê dại.

Nụ hôn chằng chịt của anh dừng trên mu bàn tay cô, mu bàn tay của cô nóng lên, Kiều Tịch vội lắc đầu, “Anh không thể chơi xấu, anh phải cầu xin em.”

Con ngươi đen láy ướt át của thiếu niên nhìn cô, thấp giọng từ tính, gợi cảm đến rối tinh rối mù, “Cầu xin Tịch Tịch.”

A a a, tay che miệng của Kiều Tịch run rẩy, mềm nhũn, anh quả thực là muốn quyến rũ chết cô.

Kiều Tịch còn chưa thỏa mãn, cô được một tấc lại muốn tiến một thước, tiếp tục đưa yêu cầu cho thiếu niên, “Anh thở dốc vài tiếng cho em nghe một chút đi.”

Khóe mắt cô nhìn cửa, “Phải lớn tiếng một chút, nếu không em không nghe thấy.”

Lục Hoặc nhìn khuôn mặt Kiều Tịch có chút đắc ý trước mặt, môi mỏng anh cong lên, dưới ánh đèn, có vài phần dã tính, bàn tay to nắm lấy cổ tay của cô, lấy bàn tay che miệng của cô ra.

Anh cúi đầu, ghé sát vào cô, trong ánh mắt ngơ ngác của Kiều Tịch, nhẹ nhàng thở dốc một tiếng, giống như lưỡi câu nhỏ, câu đến lỗ tai của Kiều Tịch cũng mềm nhũn, “Tịch Tịch.”

Môi mỏng của anh chạm vào lỗ tai đỏ lên của cô, sau đó dừng trên miệng nhỏ của cô, mạnh mè chèn ép.

Tay Kiều Tịch bị siết chặt, lòng bàn tay có vết chai mỏng của thiếu niên từng chút một cọ xát vào vị trí non mềm nhất trên cổ tay cô, vừa tê dại vừa ngứa.

Ôi, quả nhiên Lục Hoặc là yêu nghiệt, mạng của cô sắp mất rồi!

Trong phòng, Phương Đường thấy sắc mặt Triệu Vũ Tích khó coi, hai tay trống trơn đi vào, trong mắt cô ấy đầy nghi hoặc, “Làm sao vậy? Không tìm được chăn à?”

Chị ấy hình như đã đi ra ngoài rất lâu, còn không tìm được sao?

Triệu Vũ Tích ngẩn ra, lúc này cô ta mới nhớ tới chuyện mình phải đi lấy chăn.

Phương Đường buông bút vẽ trong tay, cô ấy nhẹ giọng nói: “Em biết chăn đặt ở đây, để em đi lấy giúp chị cho.”



Triệu Vũ Tích ngượng ngùng gật đầu.

Cô ta ngồi xuống bên mép giường.

Lúc nãy cô ta đứng ngoài cửa phòng Kiều Tịch, nghe được rõ ràng tiếng Kiều Tịch oán giận, cô nói miệng đau, bảo Lục Hoặc nhẹ một chút.

Vì sao miệng sẽ đau? Triệu Vũ Tích là người trưởng thành rồi, đời trước đến với Hoắc Vũ, còn có cái gì không hiểu?

Thật hiển nhiên, ở trong phòng, Lục Hoặc đang hôn Kiều Tịch.

Triệu Vũ Tích ói muốn chết, làm thế nào cũng không tưởng tượng được người lạnh lùng lãnh đạm như Lục Hoặc, không cho người khác tiếp xúc với mình, sẽ hôn Kiều Tịch.

Buổi sáng ngày hôm sau, lúc Triệu Vũ Tích dậy, cô ta phát hiện Kiều Tịch không ở trong nhà.

Cô ta hỏi Phương Đường.

Đối phương nói với cô ta, “Tiểu Tịch đã dậy rất sớm để đưa bữa sáng đến bệnh viện cho bà Lý, lát nữa em cũng phải đi ra ngoài vẽ vật thực, trong phòng bếp có để bữa sáng cho chị, còn nóng, lát nữa chị có thể ăn.”

Triệu Vũ Tích gật đầu, cô ta dần dần hoàn hồn lại, nhanh chóng gõ chữ trên di động: Lục Hoặc đâu? Anh ấy đi bệnh viện cùng Kiều Tịch?

Phương Đường cầm lấy giá vẽ, “Lục Hoặc ở trong sân, em còn có việc, đi trước đây.”

Triệu Vũ Tích cười gật đầu, điều này tức là, bây giờ trong nhà chỉ còn cô ta và Lục Hoặc.

Cô ta cũng không quan tâm đến việc ăn sáng, vội đi đổi một chiếc váy mới.

Quần áo bây giờ của cô ta đều là dì nhỏ chuẩn bị, tuy rằng không giống những bộ quần áo chuyên môn đặt may riêng của Kiều Tịch, nhưng cũng đều là của các thương hiệu lớn, bất kể kiểu dáng hay xúc cảm đều rất tốt, tinh xảo xinh đẹp, khiến cô ta càng thêm đẹp đẽ động lòng người.

Triệu Vũ Tích soi gương, cảm giác vừa lòng, cô ta mới ra khỏi phòng, đi về phía sân nhỏ.

Dưới ánh mặt trời, thiếu niên ngồi trước bồn rửa tay, trong tay anh đang giặt quần áo.

Anh mặc áo sơ mi trắng sạch sẽ, vòng eo thẳng tắp, ống tay áo xắn lên, lộ ra cánh tay thô tráng mạnh mẽ.

Đến gần, Triệu Vũ Tích mới phát hiện trong tay Lục Hoặc cầm chiếc váy màu ngọc bích của cô gái, cô ta nhớ rõ đó là váy ngủ mà Kiều Tịch mặc tối hôm qua.

Thế mà Lục Hoặc lại giặt quần áo giúp Kiều Tịch!

Sao có thể!

Nhưng mà, thiếu niên trước mặt đầy chuyên chú, nhẹ nhàng vò vải dệt mềm mại mỏng manh kia, ngón tay thon dài của anh dính bọt màu trắng, rõ ràng là thiếu niên xinh đẹp xuất chúng giống như gốm sứ trắng nhưng lại tự nguyện giặt quần áo cho Kiều Tịch.

Trong mắt Triệu Vũ Tích đầy khϊếp sợ, còn có khó tin.

Cô ta nhớ tới Lục Hoặc lạnh lùng hờ hững, được mọi người nịnh bợ lấy lòng ở đời trước, lại nhìn thiếu niên nghiêm túc trước mắt, hoàn toàn giống hai người khác nhau.

Triệu Vũ Tích không mở miệng được, cô khiếp sợ run tay, chậm rãi gõ chữ: Anh đang giặt quần áo giúp Kiều Tịch?

Di động đặt trước mặt Lục Hoặc, khiến anh ngẩng đầu.

Lục Hoặc nhìn thoáng qua, khẽ lên tiếng: “Ừ.”

Triệu Vũ Tích nhanh chóng gõ chữ: Đây không phải chuyện anh nên làm, sao anh lại giặt quần áo giúp Kiều Tịch? Em ấy yêu cầu?

Kiều Tịch thật quá đáng, thế mà lại sai bảo Lục Hoặc giặt quần áo giúp cô, cô có biết hay không, tay Lục Hoặc không phải để làm những việc vặt vãnh như vậy.

Triệu Vũ Tích cũng không biết, Lục Hoặc không chỉ sẽ giúp Kiều Tịch giặt quần áo, còn sẽ giúp cô may quần áo, nấu cơm, thậm chí nấu nước ấm mỗi ngày cho cô ngâm chân, thậm chí có khi còn sẽ xoa bóp chân nhỏ của Kiều Tịch, mát xa giúp cô.

Nếu cô ta biết, nhất định sẽ tức giận đến hộc máu.

Lục Hoặc mở ra vòi nước, giặt sạch xà phòng trên váy, vải của váy cô gái rất mỏng, rất mềm, anh không thể dùng sức giặt.

Thấy câu hỏi của Triệu Vũ Tích, anh lạnh nhạt trả lời: “Không phải.”

Triệu Vũ Tích gõ chữ: Vậy vì sao anh lại giặt quần áo giúp em ấy?

Nghĩ tới gì đó, Triệu Vũ Tích nói với Lục Hoặc: Kiều Tịch sẽ không thích con trai làm những việc thủ công vụn vặt này, em ấy thích người có thể nắm giữ em ấy, bảo vệ em ấy, hơn nữa từ nhỏ đến lớn, việc gì em ấy cũng yêu cầu sự hoàn hảo. Khi còn nhỏ, quần áo của búp bê vải mà em ấy chơi bị bẩn một góc, em ấy liền vứt toàn bộ búp bê luôn, là em đã nhặt búp bê đó về nhà.

Triệu Vũ Tích nhanh chóng gõ chữ, hận không thể nói hết cho Lục Hoặc: Có một lần, dượng ôm một con chó nhỏ về cho em ấy, lúc đầu em ấy rất thích con chó nhỏ kia, mỗi ngày đều phải ôm nó chơi, sau này chú chó chạy ra vườn hoa chơi, khiến cả người nó dính đầy bùn đất, bẩn thỉu, Tiểu Tịch lập tức sai người đưa con chó kia đi, cho dù con chó kia được tắm rất sạch sẽ, em ấy cũng không cần, là em đã nhận nuôi con chó kia.

Cô ta tiếp tục nói với anh: Còn có một lần, em ấy đeo chiếc vòng cổ mình thích nhất đi tham gia bữa tiệc, vòng cổ bị đứt mất, rơi xuống mặt đất, lúc trước Tiểu Tịch có thích bao nhiêu cũng không cần nữa. Sau khi vòng cổ kia sửa xong, đưa cho em. Từ nhỏ đến lớn tính cách của Tiểu Tịch cứ như vậy, em ấy thích những đồ mới mẻ, cũng thích những thứ hoàn hảo. Dù sao, những thứ em ấy có được đều là tốt nhất.

Triệu Vũ Tích đau lòng nhìn thiếu niên giặt quần áo cho Kiều Tịch ở trước mặt: Chờ đến khi Tiểu Tịch chơi chán anh, vứt bỏ anh giống như vứt bỏ búp bê vải, chú chó, vòng cổ, anh phải làm sao?

Lục Hoặc rũ xuống mi mắt, anh nghiêm túc giặt sạch quần áo trên tay, giọng điệu anh rất nhạt nhẽo, “Đây là chuyện của tôi với Kiều Tịch.”

Triệu Vũ Tích có chút ấm ức nhìn anh, rõ ràng người mà đời trước chỉ nhìn thấy cô ta, bây giờ trong mắt lại chứa người khác.

Cô ta chua xót lại không cam lòng, hận không thể để Lục Hoặc cũng giống như cô ta, có thể khôi phục ký ức đời trước, để anh biết, người mình thật sự thích là ai!

Giữa trưa, Kiều Tịch đã trở về.

Triệu Vũ Tích thật sự buồn bực.

Một buổi sáng, cô ta muốn nhân cơ hội tiếp xúc với Lục Hoặc, nhưng mà đối phương giặt xong quần áo, phơi quần áo xong liền trở về phòng đọc sách, vẫn luôn không đi ra, cô ta căn bản không tìm thấy cơ hội tới gần anh.

Cô ta vực dậy tinh thần, miễn cưỡng nhớ rõ chuyện cô ta còn phải hoàn thành nhiệm vụ, cô ta gõ chứ trên di động, hỏi Kiều Tịch: Trần Đống Lương thế nào rồi, đã tỉnh chưa?

Kiều Tịch nhìn căn phòng đóng chặt của mình, lại dò xét biểu cảm của Triệu Vũ Tích, cô cười cười, “Chú Trần còn chưa tỉnh lại.”

Nghe vậy, Triệu Vũ Tích mới có tinh thần, vẻ mặt cô ta vừa ảm đạm vừa đồng tình: Còn chưa vượt qua thời kỳ nguy hiểm à? Vậy bà Lý phải làm sao bây giờ?

“Bà ấy còn ở bệnh viện, em bảo bà chiều về nghỉ ngơi rồi.” Kiều Tịch nói: “Trong lòng bà cụ khổ sở, khuôn mặt cũng tiều tụy không ít.”

Triệu Vũ Tích nghĩ, đưa ra đề nghị: Nếu không thì để chị đi bệnh viện chăm sóc Trần Đống Lương, dù sao chú ấy cũng vì chị mới xảy ra chuyện, biết chú ấy còn nằm trong bệnh viện, lòng chị cũng rất hổ thẹn, chị muốn đi chăm sóc chú ấy.

Kiều Tịch cong mi mắt, “Nếu chị có tâm như vậy, em sẽ nói với bà Lý, buổi chiều em cùng chị đi bệnh viện, em đưa bà Lý về, chị ở lại chăm sóc chú Trần.”

Triệu Vũ Tích gật đầu đồng ý.

Lúc đi đến bệnh viện, Triệu Vũ Tích nhìn thấy Trần Đống Lương còn đang hôn mê.

Kiều Tịch nói chuyện Triệu Vũ Tích đề nghị để cô ta chăm sóc Trần Đống Lương cho bà Lý.

“Sao có thể để chị họ cháu - một cô gái chăm sóc con bà chứ?” Bà Lý lo lắng khiến Triệu Vũ Tích chịu ấm ức.

“Không sao, tính tình chị ấy cẩn thận, biết cách chăm sóc người khác, bà Lý, bà cứ đồng ý để chị ấy ở lại đi, nếu không mỗi ngày trong lòng chị ấy đều thấy hổ thẹn, ban đêm cũng ngủ không được.” Kiều Tịch cười khuyên.

Bà Lý khó xử gật đầu, “Hai đứa nhỏ các cháu thật lương thiện.”

Bà thở dài, nói: “Nhưng không phải cháu mời hộ công giúp bà à, vậy cần bảo hộ công đi về à?”

Lúc này, hộ công mà Kiều Tịch mời tới đúng lúc lấy nước về.

Con ngươi đen nhánh của Kiều Tịch che kín ý cười, “Không cần, có hộ công ở đây, có thể giúp đỡ chút ít, chị họ cháu mới không làm sai.”

Rất nhanh, Kiều Tịch đưa bà Lý rời đi.

Triệu Vũ Tích mới biết được vì sao Kiều Tịch kiên trì muốn lưu lại hộ công.

Thế nhưng hộ công lại sai bảo cô ta, “Triệu tiểu thư, môi Trần tiên sinh rất khô, cô nên đút anh ấy uống nước.”

Triệu Vũ Tích:……

Đối phương sai bảo cô ta?

Hộ công tiếp tục nói: “Kiều tiểu thư nói cô xuất phát từ sự áy náy đối với Trần tiên sinh, muốn đích thân chăm sóc Trần tiên sinh, không cần người khác nhúng tay, cô yên tâm, tôi sẽ luôn ở bên cạnh chỉ dạy cô.”

Hộ công chỉ huy cô ta: “Hôm nay Trần tiên sinh còn chưa đi vệ sinh, cô phải……”

Sắc mặt Triệu Vũ Tích dần dần sụp đổ.

Cùng bà Lý trở về căn nhà nhỏ, tâm trạng Kiều Tịch đầy vui sướиɠ.

Triệu Vũ Tích muốn bà Lý sụp đổ, thì sẽ ra tay từ chỗ Trần Đống Lương, bây giờ hộ công gắt gao nhìn chằm chằm cô ta, Triệu Vũ Tích sẽ không thể làm chuyện xấu.

“Bà Lý, cháu đã giúp bà liên hệ mấy bác sĩ có năng lực tốt, ngày mai họ sẽ đến, chú Trần rất nhanh sẽ có thể tỉnh lại, bà không cần lo lắng.”

Bà Lý đầy cảm kích nhìn Kiều Tịch, “Thật là quá cảm ơn, quá làm phiền cháu rồi, bà cũng không biết có thể làm gì để cảm ơn cháu.”

Kiều Tịch cười đến ngọt ngào, “Bà vui vẻ một chút, chính là lời cảm ơn tốt nhất đối với cháu.”

Tuy rằng cô gái xinh đẹp trước mặt còn rất nhỏ tuổi, nhưng có cô ở đây, trong lòng bà Lý tự nhiên cảm thấy kiên định, giống như hòn đá đè nặng trong lòng đã biến mất, khuôn mặt hiền lành của bà bật cười, “Đứa nhỏ này……”

Kiều Tịch thấy, năng lượng xanh trên mu bàn tay của bà Lý từ 20% vào ngày hôm qua đã trở về 50%.