Chương 43: Mẹ, người đang khóc sao?

……

Giản Tinh Tuế bỗng cảm thấy nhân sinh đúng là huyền diệu.

Hắn nằm trên giường bệnh, nhớ lại cuộc nói chuyện cách đây nửa tiếng đồng hồ, lúc đó sau khi hắn gật đầu, Phó ảnh đế trầm mặc không nói lời nào, làm tim hắn như sắp ngừng đập đến nơi. Rồi ngay thời điểm hắn cho rẳng bản thân tự mình đa tình đã khiến Phó Kim Tiêu cảm thấy áp lực, Phó ảnh đế lại dò hỏi hắn: “Hiệp ước của ngươi với công ty khi nào thì đến hạn?”

Giản Tinh Tuế ngây ngốc: “A?”

Sau đó Phó ảnh đế cũng không giải thích gì thêm, chỉ ném xuống một câu: “Nếu hiệp ước đến kỳ hạn hoặc là muốn giải ước, có thể tìm ta để thương lượng.”

Giản Tinh Tuế ngồi ngốc trên giường chưa kịp ngộ ra đây là ý gì, Phó Kim Tiêu đã phải rời đi.

Lúc này hắn còn hơi sốt, ở trên giường hôn hôn trầm trầm suy nghĩ một hồi lâu cũng chưa nghĩ ra được manh mối nào, cuối cùng dưới tác dụng của thuốc mà dần chìm vào giấc ngủ.

Lúc sau tỉnh lại thì thấy Tiểu Mễ của tổ công tác đang chiếu cố hắn, nói: “Phó ca có việc đột xuất, tối hôm qua phải đi máy bay xuyên đêm, cho nên ta được phân công tới chăm ngươi.”

Giản Tinh Tuế thực cảm kích: “Cảm ơn, thêm phiền toái cho ngươi rồi.”

Tiểu Mễ thở nói: “Cảm ơn gì chứ, tốt xấu gì chúng ta cũng đã từng làm việc chung không phải sao, hay bây giờ ngươi có fans hâm mộ rồi, không xem ta như bằng hữu nữa.”

Giản Tinh Tuế vội vàng lắc đầu: “Không phải, không phải.”

Hồi trước Giản Tinh Tuế vì mưu sinh mà có ở tổ tiết mục làm chút công tác, lúc ấy là Tiểu Mễ làm cùng hắn.

“Bất quá……” Giản Tinh Tuế chần chờ nói: “Ta thật sự có fans sao?”

Tiểu Mễ vừa nghe liền vui vẻ: “Nhân khí ngươi cực kì cao đó, đặc biệt là ngày hôm qua, số phiếu của ngươi áp đảo toàn trường, không ai sánh bằng!”

Giản Tinh Tuế: “Thật hay giả?”

Tiểu Mễ chống eo nói: “Ta lừa ngươi làm cái gì?”

Hắn nghĩ đến tổ tiết mục tổ quy định không cho phép học viên sử dụng di động, nhưng nơi này là bệnh viện, không có cameras, vì thế lặng lẽ thò tay đem di động mình đưa cho Giản Tinh Tuế: “Vì hai chúng ta là bạn bè ta mới làm vậy đấy, ngươi đừng nói với người khác.”

Giản Tinh Tuế kích động: “Ta biết rồi Tiểu Mễ, cảm ơn ngươi.”

Tiểu Mễ cười cười, đi ra ngoài trông chừng.

Giản Tinh Tuế nằm trên giường bệnh mở Weibo ra, nhập tên của mình vào, kết quả phát hiện phía dưới có vài đề tài thảo luận, trong đó hot nhất vẫn là 《 Tia sáng nhỏ bé 》, bài đăng còn đính kèm một đoạn video, bình luận phía dưới còn chưa ngừng lại:

“《 Tia sáng nhỏ bé 》 nên có bản thu âm riêng a!”

“Ta không biết đã nghe đi nghe lại bao lần rồi.”

“Ta khóc đây, ta khóc đây.”

Thậm chí ở phía dưới còn có người đăng bài cảm nhận:

“Lúc trước Đồ Nhã lão sư cùng cùng một số người đã nói giọng hát của Tuế Tuế ca rất có cảm tình, nhuộm đẫm lực lượng, ta vẫn luôn không rõ ràng lắm, nhưng ngày hôm qua, thời điểm nghe đến《 Tia sáng nhỏ bé 》, ta bỗng nhiên hiểu là vì cái gì, bởi vì ở trên sân khấu đó, lời ca chính là vì tất cả mọi người mà vang lên.”

““Có lẽ tôi chỉ là một Tia sáng nhỏ bé, nhưng vẫn muốn mang đến người xán lạn quang mang.

Chỉ cần như vậy thôi, người là một tia sáng rực rỡ, cảm ơn vì đã chiếu rọi đến nơi này.”

Trên thực tế, trong hiện thực, đại đa số các fans đều là người bình thường, giống như Giản Tinh Tuế, cũng chỉ mong muốn có được chút để ý của thần tượng.

Cho nên tiếng ca của hắn mới chân thực đến vậy.

Cho tình cảm của hắn mới tự nhiên đến thế, đơn giản vì hắn đồng cảm và thấu hiểu nỗi niềm của những gì bản thân muốn truyền đạt, người khác biểu diễn đều biểu đạt rằng ta thực mạnh mẽ dưới ánh mặt trời, mà hắn lại là muốn nói lời cảm ơn, cảm ơn sự xuất hiện của ngươi, đã mang đến ánh sáng cho cuộc đời ta.

Trong hoàn cảnh như vậy, phần lớn mọi người đều sẽ vì điều này mà động dung.

Dưới Weibo có rất nhiều lời tán thành:

“Rốt cuộc có người đã nói ra tiếng lòng của ta!”

“Ca ca sẽ mãi là thần tượng của ta.”

“Hy vọng hắn có thể xuất đạo.”

Giản Tinh Tuế nhìn những lời ủng hộ này trong lòng liền thấy ấm áp, ở thời điểm tái xếp hạng hắn đạt được thứ tự cao đã có chút không dám tin tưởng, lúc trải qua giai đoạn chuẩn bị vòng hai áp lực rất lớn, hắn sợ sẽ khiến những người tin tưởng mình phải thất vọng nên thật sự rất nỗ lực muốn làm tốt. Hắn vốn dĩ không phải quá ưu tú, nên sợ hãi nếu bản thân biểu hiện không ổn, fans của mình sẽ thấy suy sụp đến nhường nào.

Giản Tinh Tuế vẫn tiếp tục lướt xem, bỗng nhiên nhìn thấy một bài đăng ghép CP, đề tài là # sư đồ#, mà ở phía dưới Weibo đều là ảnh chụp với video của Giản Tinh Tuế với Phó Kim Tiêu, ảnh lúc hắn ở phòng luyện tập được Phó Kim Tiêu chỉ dẫn, cũng có ảnh chụp chung lúc công diễn, bao gồm một ít ảnh lúc bình thường.

Lúc ấy thì không cảm thấy gì, hiện giờ bị chụp hình đăng lên kết hợp với tiêu đề nữa, bỗng nhiên cảm thấy đúng là có chút ái muội, thoạt nhìn không hiểu sao lại thấy ngọt ngào.

Phía dưới bình luận cũng cảm thấy như vậy:

“Dễ thương chết tôi rồi.”

“Có khác gì tiểu bạch thỏ theo đuôi sói xám không chứ?”

“Nhất cử nhất động đều thấy ngọt.”

“Sao có thể xứng đôi như vậy a?”

Giản Tinh Tuế nhìn nhìn, đáy mắt cũng nhiễm vài phần ý cười: “Thật hay giả……”

Hắn đối với mấy tấm ảnh chụp trên màn hình di động yêu thích không buông tay, cho đến khi Tiểu Mễ quay về cùng bác sĩ tiến vào, Tiểu Mễ nói: “Tuế Tuế, đến giờ thay nước rồi.”

Tay Giản Tinh Tuế run lên, di động thiếu chút thì rơi xuống.

Tiểu Mễ thấy vậy vội vàng giơ tay định đỡ, vô tình thấy được ảnh chụp.

Giản Tinh Tuế ngay lập tức cảm thấy có chút xấu hổ, ngượng đến mức muốn tìm góc không người mà chui vào, đã thế Tiểu Mễ còn hướng hắn lộ ra nụ cười thấu hiểu, chờ bác sĩ rời đi mới mở miệng: “Ta hiểu, ta đều hiểu.”

Vành tai Giản Tinh Tuế chậm rãi đỏ lên: “Ngươi biết cái gì?”

“Có thể cọ được nhiệt độ với Phó ca ai mà không cao hứng chứ.” Tiểu Mễ cười hì hì nói: “Nếu là ta cũng sẽ xem nhiều một hồi.”

Nội tâm đang dậy sóng của Giản Tinh Tuế bỗng chậm rãi ổn định.

Dưới ánh mắt nghi hoặc của Tiểu Mễ, hắn nhẹ nhàng nói: “Không phải vì cọ nhiệt độ……”

Tiểu Mễ không nghe rõ: “Ngươi nói cái gì?”

Giản Tinh Tuế lại lắc đầu: “Không có gì.”

Phần tâm tư không thể bộc lộ được kia, tốt nhất là ở trong bóng tối cả đời, như bây giờ là đã quá đủ.

……

Hôm sau

Bệnh tình của Giản Tinh Tuế cũng đỡ đi rất nhiều nên quyết định quay về tới khu tập trung.

Vòng hai đã kết thúc, tổ tiết mục cũng để các tuyển thủ nghỉ ngơi một đoạn thời gian, Giản Tinh Tuế sau khi trở về cũng nghe qua một ít tiếng gió, đại khái là vòng này sẽ đào thải một nửa số người chỉ lưu lại 24 học viên, hơn nữa ở vòng cuối cùng sẽ chia thành ba tổ để quyết đấu, còn mời thêm minh tinh để trợ diễn.

Trong đó cũng bao gồm anh trai của An Nhiễm, Giản Trị.

Thẩm Tinh Thần cùng hắn bát quái: “Nghe nói hôm nay Giản Trị sẽ đến đây, nói là bởi vì cái gì, ừm, tổ chức sinh nhật cho An Nhiễm thì phải!”

Thân mình Giản Tinh Tuế hơi cứng lại.

Thẩm Tinh Thần không chú ý tới, tiếp tục nói với vẻ không kiên nhẫn: “Chỉ biết làm ra vẻ, hơn nữa tổ tiết mục còn chuyên môn lên kế hoạch cho hoạt động vớ vẩn này, là bởi vì yêu cầu của Giản gia đó, phải cho An Nhiễm lên hình nhiều một chút mới xứng với địa vị quý tộc của hắn, còn mời thợ chụp ảnh chuyên nghiệp với nhà tạo mẫu đến tham gia, đến lúc đó chúng ta đều phải đi chúc mừng sinh nhật hắn, cái gì vậy không biết.”

……

Thẩm Tinh Thần mới nói được một nửa sau thì dừng lại, hồ nghi quay đầu: “Sao ngươi không nói lời nào?”

Sắc mặt Giản Tinh Tuế có chút khó coi, bị dò hỏi như vậy mới lộ ra chút tươi cười, chậm rãi lắc lắc đầu nói: “Không có gì.”

Nếu không phải Thẩm Tinh Thần kể lại, hắn vậy mà đã thật sự quên mất, mấy ngày sau, cũng là sinh nhật của hắn.

Cũng đã nhiều năm trôi qua, giờ nhớ lại, mỗi lần đến thời điểm sinh nhật hắn, người trong nhà đều tương đối bận rộn, cha thì phải vội vàng đi công tác, anh cả phải họp hành ở công ty nên cũng không trở về, còn anh hai, anh hai nói phải chạy show nên đã phát một WeChat chúc hắn sinh nhật vui vẻ .

Mọi người đều…… rất vội.

Rồi dần dà như vậy, không biết từ khi nào, sinh nhật hắn đã bị lãng quên, hắn tưởng mọi người đều quá bận rộn nên mới vô ý bỏ sót, hiện tại mới nhận ra được, chẳng qua là không để tâm, không muốn để ý mà thôi.

Có thể là khổ sở trong mắt hắn quá rõ ràng, Thẩm Tinh Thần chần chờ nói: “Ngươi cũng không thích tổ tiết mục quá ưu ái mấy người có quan hệ có phải hay không?”

Giản Tinh Tuế sửng sốt, phục hồi tinh thần, gật đầu lung tung.

“Ai……” Thẩm Tinh Thần một bộ hiểu rõ, vỗ vỗ bờ vai của hắn: “Kia đúng là không có biện pháp rồi, rốt cuộc không phải ai cũng giống như ta, vừa có thực lực lại có tiền!”

“……”

Giản Tinh Tuế bị sự tự tin của người anh em này làm cho hết nói nổi.

Thời điểm đoàn người bọn họ đi đến nhà ăn phát hiện rất nhiều tuyển thủ tương đối kích động, hơi hỏi thăm chút thì biết được là vì sự xuất hiện của Giản Trị. Giản Trị ở giới giải trí cũng là một trong số các sao lưu lượng, cho nên đối với mấy tuyển thủ chưa xuất đạo thì cũng xem như là tiền bối, nếu có thể dính lên được người hắn thì lợi ích là không cần phải nói.

Giản Trị trong tiếng hoan hô cùng nhảy nhót mà đi vào.

Nhiều tuyển thủ ngay lập tức vây quanh hắn:

“Giản ca, ta đã hâm mộ ngươi từ lâu.”

“Chào Giản ca.”

Giản Trị đứng bên người An Nhiễm, hắn không giống Phó Kim Tiêu suy nghĩ cho các tuyển thủ mà điệu thấp, nên lúc đến đây cũng mặc một bộ trang phục lộng lẫy, tây trang màu đen kết hợp với cà vạt, tóc bị gió thổi cũng không lộn xộn, mặt mày bóng loáng, An Nhiễm bên cạnh như dán lên người hắn, nghiễm nhiên một bộ huynh đệ tình thâm.

Giản Trị cười nói: “Lần này tới cũng chỉ là muốn cùng mọi người phối hợp biểu diễn mà thôi, mọi người không cần quá câu nệ, coi ta như bằng hữu là được rồi.”

Các tuyển thủ liền sôi nổi cảm khái:

“Giản ca thật tốt.”

“Nguyên lai người ta thân thiện như vậy.”

Chỉ có Giản Tinh Tuế biết, kỳ thật tính tình Giản Trị không mấy tốt đẹp, chỉ cần nhìn cách ăn mặc là đã thấy được mấy phần, ở trong vòng lâu như vậy chẳng lẽ hắn lại không biết vai trò của mình khi đến là gì hay sao? Hơn nữa, ai thân thiện, Giản Trị sao? Hắn còn nhớ trước kia muốn mang bạn bè về nhà chơi nên hỏi qua ý kiến của Giản Trị, ai ngờ bị mắng thê thảm không để lại chút mặt mũi, đâm ra sau này hắn cũng không dám đề nghị như vậy nữa.

Rất nhiều học viên thấy Giản Trị tới đều nhiệt liệt chạy ra nghênh đón, ánh mắt Giản Trị đảo qua xung quanh một vòng, phát hiện chỉ có Giản Tinh Tuế cùng Thẩm Tinh Thần ngồi trong góc là không để ý tới hắn, sắc mặt lập tức đổi đổi, giống như là cố ý mà xoa xoa đầu An Nhiễm, nâng âm điệu: “Lần này tới chủ yếu cũng là để trợ trận cho An Nhiễm, hắn ngày thường đã khiến mọi người phải lo lắng nhiều.”

An Nhiễm được anh hai quan tâm như vậy liền thẹn thùng cười cười.

Các học viên khác cũng vội vàng nói:

“Giản ca ngươi khách khí rồi, tính tình Nhiễm Nhiễm tốt như vậy, thêm phiền toái gì chứ.”

“Tiền bối đối với em trai đúng là quá tốt.”

“Thật hâm mộ Nhiễm Nhiễm.”

Trên mặt An Nhiễm lộ ra nụ cười hạnh phúc, hưởng thụ ánh mắt hâm mộ ghen ghét của mọi người.

Có học viên nổi lên dũng khí dò hỏi có thể xin chữ ký được không, Giản Trị cũng nhất nhất đáp ứng, vì thế rất nhiều người đều vây lại muốn nhờ ký tên và kết bạn vx, lực chú ý của Giản Trị lại như có như không hướng về phía bên kia, nhưng Giản Tinh Tuế ngồi nơi đó lại không chú ý đến hắn, ngược lại bởi vì quá nhàm chán mà cùng Thẩm Tinh Thần trực tiếp đi lấy cơm lên ăn.

…… Đây là một loại cảm giác kỳ quái vi diệu.

Trước kia Giản Tinh Tuế luôn coi Giản Trị là trung tâm, mặc kệ là lúc nào, chỉ cần Giản Trị xuất hiện một cái là Giản Tinh Tuế sẽ bỏ lại mọi thứ để ngoắt đuôi bám theo, hận không thể toàn thế giới biết mình là anh trai của hắn, vậy mà lại có ngày, đứa em trai luôn dính lấy hắn như vậy cũng sẽ có lúc ngó lơ tỏ vẻ không quen biết hắn hay sao ?

Với tiết mục công diễn lần này, hắn đương nhiên không tới vì Giản Tinh Tuế, chỉ là muốn đến xem An Nhiễm sinh hoạt như thế nào mà thôi. Khắp mạng đều ở đó khen Giản Tinh Tuế có năng lực soạn nhạc siêu thần, mà hắn lúc đầu vốn ôm thái độ xem thường cũng dần thay đổi, qua màn hình TV bị《 Tia sáng nhỏ bé 》 hấp dẫn, nhìn người nổi bật ở trên sân khấu tỏa sáng rực rỡ mà bất ngờ, Giản Trị bỗng nhiên cảm thấy……. Giản Tinh Tuế trở nên thật xa lạ.

Đây thật sự là Giản Tinh Tuế sao?

Là đứa em trai luôn không hiểu chuyện của hắn đó sao?

Giản Tinh Tuế … từ khi nào biết soạn nhạc? Vì sao trước nay hắn chưa hề biết tới.

Ôm tâm lý nghi hoặc như vậy đến đây, Giản Trị ngay lập tức đi về hướng khu tập trung, suy đoán Giản Tinh Tuế hẳn là đã biết tin tức bản thân không thể xuất đạo, nhìn thấy hắn không biết chừng sẽ tiếp tục dính lấy giống như trước đây, nói không chừng còn cầu mình thương lượng cùng tổ tiết mục một chút, xin đừng đào thải hắn, thậm chí trong đầu Giản Trị cũng đã nghĩ ra mấy câu cự tuyệt dứt khoát để đáp trả.

Nhưng mà……

An Nhiễm chọc chọc Giản Trị: “Ca, ngươi đang nhìn gì vậy?”

Giản Trị hoàn hồn, có chút chột dạ nói: “Không, không gì cả.”

An Nhiễm cười miễn cưỡng: “Vậy à?”

Nói dối.

Rõ ràng là nhìn Giản Tinh Tuế.

An Nhiễm không nói gì thêm, trên mặt vẫn nở nụ cười ôn nhu: “Ca ca, chúng ta cũng đi ăn cơm đi?”

Giản Trị gật gật đầu.

An Nhiễm vừa mới nhìn thấy Giản Trị nhìn chằm chằm vào Giản Tinh Tuế, trong lòng đã thầm khó chịu, hơn nữa lần công diễn này thảm bại như thế, lúc này phải ở trên người Giản Tinh Tuế đòi lại bằng hết. Cho nên sau đó An Nhiễm liền cố ý lôi kéo Giản Trị ngồi xuống chỗ đối diện Giản Tinh Tuế, còn đặc biệt lấy thêm món tôm đặt lên bàn, lúc trước còn ở nhà, anh hai luôn lột tôm giúp hắn.

Sau khi ngồi xuống, An Nhiễm nhẹ giọng nói: “Anh hai, không phải ngươi thích ăn tôm sao, để ta lột cho ngươi.”

Giản Trị kỳ thật không quá thích, nhưng hắn vẫn nói: “Không cần đâu Nhiễm Nhiễm, ta biết ngươi thích ăn, để đó cho ta.”

An Nhiễm lộ ra biểu cảm thẹn thùng: “Sao ta có thể không biết xấu hổ như vậy chứ.”

Giản Trị ôn nhu sờ đầu hắn: “Ngươi là em trai ruột của ta, cùng ta khách khí cái gì.”

Giống như là cố ý muốn người đối diện phải chú ý, Giản Trị cũng bắt đầu diễn trò làm bộ, đối đãi với em trai không phải ôn nhu thì là săn sóc, làm mấy học viên khác nhìn mà hâm mộ không thôi. Cảnh này đã đập vào mắt thì Giản Tinh Tuế không muốn nhìn cũng không được, tuy rằng hắn đã sớm không thèm để ý, nhưng trong lòng vẫn âm ỉ nặng nề.

Thẩm Tinh Thần ngồi bên cạnh ghét nhất mấy thể loại buồn nôn như này.

Hắn đập đũa xuống bàn rồi đứng lên: “Đúng là trùng hợp, ta còn đang thèm mấy món hải sản đây.”

Ôm một mâm tôm trở về, Thẩm Tinh Thần như là muốn cố ý ghê tởm hai người trước mặt, ôm cánh tay Giản Tinh Tuế nói: “Tới, tiểu đệ, ngươi thích ăn tôm đúng không? Để ca ca lột cho ngươi.”

“……”

Giản Tinh Tuế bị hắn làm cho dở khóc dở cười.

Sau khi nhận tôm trên tay Thẩm Tinh Thần, Giản Tinh Tuế nhẹ giọng nói: “Không cần đâu, ta không ăn được, ngươi cũng ít chạm vào đi, chẳng phải ngươi bị dị ứng hải sản hay sao?”

Tên lỗ mãng Thẩm Tinh Thần nghi hoặc: “Ngươi làm sao biết được?”

Giản Tinh Tuế bất đắc dĩ nói: “Bởi vì lần trước ăn lẩu ngươi không chạm vào hải sản, vậy mà còn nói bản thân ăn không hết.”

Thẩm Tinh Thần bĩu môi, bất đắc dĩ buông tôm xuống.

Giản Tinh Tuế nhìn bộ dạng ủy khuất này của hắn, từ trong bát của mình gắp đùi gà đưa sang: “Đây, ăn cái này.”

Thẩm Tinh Thần thở phì phì định đem đùi gà gắp trở về, nghĩ lại một chút liền đổi thành đùi gà của mình, hùng hồn tuyên bố: “Tiểu đệ, nếu tôm đã không ăn được, chúng ta liền lấy đùi gà làm vật ước định vậy.”

Giản Tinh Tuế lần nữa bị hành vi không đâu vào đâu của hắn làm cho dở khóc dở cười, những buồn bực mới manh nha cũng trở thành hư không.

Giản Trị phía bên kia lại mạc danh có chút xuất thần.

Trước nay hắn cũng chưa từng nói với Giản Tinh Tuế rằng hắn ghét tôm, nhưng Giản Tinh Tuế vẫn để ý biết được, nên bữa cơm gia đình gần như không bao giờ có tôm, hơn nữa mỗi lần hắn về nhà, trên bàn không sai biệt lắm toàn bộ đều là món hắn thích ăn, Giản Tinh Tuế đôi khi còn cẩn thận nói: “Nhị ca, cái này là ta làm, chỉ là nó hơi cay một chút, nhưng hương vị hẳn sẽ không tệ ……”

Lúc ấy, hắn chỉ cảm thấy đứa em trai này chân tay vụng về, ngoài phiền phức ra thì không làm được việc gì ra hồn .

An Nhiễm thì am hiểu trù nghệ, cho nên hắn sẽ vì An Nhiễm tỉ mỉ chuẩn bị thức ăn mà cảm động, nhưng từ trước đến nay lại chưa từng vì Giản Tinh Tuế vụng về mà cảm động, thậm chí mấy năm nay, chưa thời khắc nào hắn giành cho đứa em trai này một ánh mắt.

An Nhiễm ở bên cạnh nói: “Anh hai, để ta lột tôm cho ngươi.”

Vẫn là thanh âm ôn nhu hiểu chuyện.

Giản Trị hoàn hồn, trong lòng bỗng có chút hụt hẫng, nếu là trước kia chắc hẳn sẽ cảm thấy An Nhiễm tri kỷ, nhưng lúc này hắn lại này không có tâm tư đó, chỉ nhàn nhạt đáp lại: “Không cần, ta không thích ăn.”

Nụ cười bên môi An Nhiễm bất chợt cứng đờ.

Hắn có chút không dám tin tưởng, nhìn anh trai không biết vì sao bỗng nhiên lạnh nhạt, trong lòng không ngừng nghi hoặc, vì cái gì, rốt cuộc là không đúng chỗ nào? Rõ ràng vừa rồi còn tốt?

……

Hôm sau

Vì chuẩn bị cho tiết mục sắp ghi hình, hai ngày nay rất nhiều học viên đều lòng vòng đi đi lại lại nhà ăn, chuẩn bị mua bánh kem hay gì đó tặng An Nhiễm làm quà sinh nhật, nghị luận rôm rả, giăng đèn kết hoa náo nhiệt.

Từ phòng huấn luyện trở về, Giản Tinh Tuế có chút mỏi mệt, dẫn đầu một bước vào phòng vệ sinh tắm rửa.

Thẩm Tinh Thần tuy rằng ngày thường là người tùy tiện, nhưng hôm nay cũng cảm giác được có điều không đúng, hắn lôi kéo Ninh Trạch: “Ngươi có cảm thấy Tiểu Giản có chút không thích hợp không?”

Ninh Trạch nghe xong mấy lời này bèn trầm tư một hồi, gật gật đầu.

“Vì cái gì?” Thẩm Tinh Thần ngây ngốc: “Hắn chưa khỏi bệnh sao?”

Ninh Trạch trầm mặc một lát, rốt cuộc mở miệng: “Hẳn là không phải, ta cảm thấy khả năng là bởi vì hai ngày sau là ngày sinh nhật của hắn.”

!!!

Thẩm Tinh Thần thiếu chút nữa nhảy dựng lên: “Ngươi nói cái gì?”

Ninh Trạch vẫn một bộ bình tĩnh: “Ta đoán.”

Thẩm Tinh Thần truy vấn: “Ngươi đoán được? Bằng cách nào?”

“Lúc đến đây chẳng phải tổ tiết mục có yêu cầu điền bảng thông tin các nhân còn gì, ta lúc ấy vừa vặn xếp sau hắn, lúc ấy có thấy qua được một chút. Cùng là tháng hai, ngày cũng tương đối gần, nên nhớ kỹ.” Ninh Trạch trấn định mở miệng: “Hẳn là cùng ngày với An Nhiễm.”

Thẩm Tinh Thần chấn kinh rồi: “Sao tiểu tử này không nói ra chứ?”

Ninh Trạch ở bên cạnh ngồi xuống: “Ta cảm thấy hẳn là xấu hổ đi, rốt cuộc, người ta là quý tộc có hậu đài, trong chương trình thì lại có gia đình đầu tư, thậm chí có thể trắng trợn tổ chức sinh nhật, quay hình chụp ảnh đăng đàn, lúc này hắn lại nói hôm nay cũng là sinh nhật của hắn, không phải là hơi xấu hổ hay sao”

Tâm thái này kỳ thực đều có thể lý giải.

Thẩm Tinh Thần lại cố tình không hiểu: “Loại chuyện này có thể nghẹn được hay sao, một năm cũng chỉ cố một lần!”

Ở Thẩm gia, vào ngày sinh nhật mỗi năm của tiểu Thái Tử, quà tặng thu vào phải nói là không hề nương tay, tất nhiên sự kiện long trọng này đối với hắn mà nói là chuyện tuyệt đối không thể xem nhẹ, vậy mà tiểu đệ của hắn lại nhịn không nói.

Quan trọng nhất chính là tổ tiết mục cư nhiên lại giả chết không đề cập, chính là bởi vì muốn vào ngày đó chỉ có An Nhiễm là nhân vật chính, không phải là khinh người quá đáng hay sao, sứ giả chính nghĩa Thẩm Tinh Thần (tự phong) không thích điều này.

Ninh Trạch nói: “Còn cách nào nữa chứ…… ơ, ngươi đi đâu vậy?”

Thẩm Tinh Thần đi bộ ra ký túc xá, lúc đến đây hắn có mua dự phòng mấy cái điện thoại, bình thường hắn giấu khá kĩ sợ bị tịch thu, thậm chí còn không dám dùng để chơi games, nhưng bây giờ là tình huống đặc thù, hắn không thể không không ra tay được.

Phải tặng quà sinh nhật cho tiểu đệ đệ nhà hắn.

Còn phải để người trong nhà đưa bánh kem lại đây, tốt nhất là lớn chút, to hơn của An Nhiễm là được.

Thẩm Tinh Thần gọi cho anh trai mình trước tiên, kết quả là không có người nghe máy, ngẫm lại khả năng chắc lại là đi công tác hoặc là họp đột xuất, quá không đáng tin. Sau đó hắn nhấn nút gọi về số điện thoại riêng trong nhà, điện thoại reo lên một hồi, một giọng nữ ôn nhu tiếp lời, là Từ Ân Chân.

Thẩm Tinh Thần hô một tiếng: “Mẹ, trễ thế này ngài còn chưa ngủ a?”

Hôm nay trời đầy mây, bên ngoài còn có mưa, cách điện thoại còn có thể nghe được tiếng mưa ở đầu dây bên kia, Từ Ân Chân nói: “Đang chuẩn bị, muộn thế này sao còn gọi về vậy?”

Thẩm Tinh Thần có chút lo lắng: “Ba ba có ở nhà không ạ?”

Từ Ân Chân gật đầu: “Ba ngươi đang trên lầu, yên tâm.”

Thẩm Tinh Thần lúc này mới thở nhẹ ra một hơi, lại nói tiếp, cái này cũng xem như là một trong số những kiêng kị của Thẩm gia, nguyên nhân là bởi vì năm ấy Từ phu nhân sinh tiểu nhi tử, cũng là vào một đêm mưa to, mà từ sau ngày đứa bé kia qua đời, vào mỗi ngày mưa, đặc biệt là lúc sét đánh, Từ phu nhân luôn bị bóng đè, suốt đêm không thể ngủ được, nói là chỉ cần ngủ sẽ mơ thấy đứa bé kia, khi tỉnh dậy sẽ không nhịn được mà khóc.

Từ Ân Chân nhẹ giọng dò hỏi: “Làm sao vậy Thần Thần?”

“A không có gì.” Thẩm Tinh Thần nói: “Mụ mụ ngươi cũng biết Giản Tinh Tuế đi, ngày kia là sinh nhật của hắn, ta muốn chuẩn bị quà sinh nhật để tặng nhưng ở đây không ra ngoài được, nên ta đã cố ý hỏi thăm qua, cha mẹ Giản Tinh Tuế với hắn hình như không được hòa hợp cho lắm, mà tổ tiết mục bên kia lại cứ giả ngây giả ngô, cho nên ta nghĩ……”

Bên kia điện thoại bỗng lâm vào trầm mặc.

Thời điểm xảy ra sự kiện đó Thẩm Tinh Thần cũng chỉ mới ba bốn tuổi nên không nhớ rõ ràng, hơn nữa sau đó Từ phu nhân bởi vì mắc chứng trầm cảm sau sinh mà tinh thần có vấn đề, trong nhà càng nghiêm cấm nghị luận về sự kiện kia, cho nên Thẩm Tinh Thần cũng không biết ngày giỗ em trai hắn là vào ngày nào.

“Đùng đoàng!”

Bên ngoài xẹt qua một đạo sấm sét, thanh âm nổ vang nháy mắt như bị khuếch đại, đánh thẳng vào sâu thẳm nội tâm, tinh thần không nhịn được căng thẳng.

Thẩm Tinh Thần bỗng nhiên có dự cảm không tốt lắm, hắn chần chờ gọi: “Mẹ?”

Trong phòng khách, nữ nhân ngồi trên sô pha cả người cứng đờ, khuôn mặt mỹ lệ lộ ra cảm xúc bi thương, thân mình không khống chế được phát run, nước mắt chậm rãi rơi xuống từng giọt, nàng lấy tay che miệng, nhẹ giọng: “Là ngày kia sao, sinh nhật của đứa nhỏ đó, là ngày kia sao?”

Thẩm Tinh Thần không biết vì sao mụ mụ bỗng nhiên lại vậy, chỉ có thể thành thật gật đầu: “Đúng vậy, là ngày kia không sai, cho nên ta nghĩ……”

“Được, mụ mụ giúp ngươi chuẩn bị.” Thanh âm Từ Ân Chân mang theo chút run rẩy, nàng như là có chút luống cuống tay chân nói: “Nên chuẩn bị cái gì đây, bình thường hắn thích cái gì, thiếu cái gì, để ngày mai ta đến khu mua sắm xem qua mới được, a đúng rồi, hắn có thích ăn bánh kem không, hắn năm nay hẳn là 20 tuổi rồi phải không, cũng không biết hắn thích ăn bánh vị gì, để ta…”

Thẩm Tinh Thần cầm di động, nhìn nước mưa dần dần tụ lại, trượt thành từng hàng dài trên ô cửa sổ, nhẹ giọng: “Mẹ, sao người lại khóc?”