Chương 11

Hà Như Quân kinh ngạc, còn tưởng mình nghe lầm, liền hỏi Giản Mạn:

“Mạn Mạn, cô ấy nói Giai Nghiêu bị đánh à?”.

Giản Mạn gật đầu: “Hình như là vậy ạ”.

Hà Như Quân vội vàng đứng dậy.

Giản Mạn đỡ bà cùng nhau đi xuống lầu.

Trong phòng khách, Tống Giai Nghiêu đầu tóc rối bù, mặt mũi bầm dập ngồi trên ghế sô pha. Người làm đang cẩn thận dùng tăm bông xử lý vết thương.

“Nhẹ một chút, muốn gϊếŧ tôi à!”. Tống Giai Nghiêu hất tay người làm, bụm mặt đau đớn.

Người làm im lặng không dám lên tiếng, cũng không dám tiến đến, nhìn thấy Hà Như Quân đi xuống, vội vàng nói: “Lão phu nhân, người xem, không biết chuyện gì xảy ra, bà chủ bị thương thành như vậy”.

Hà Như Quân nhìn gương mặt sưng húp của Tống Giai Nghiêu, trong mắt tràn đầy sự kinh ngạc và tức giận: “Giai Nghiêu, chuyện gì xảy ra? Ai đánh con thành thế này?”.

Tống Giai Nghiêu dùng ánh mắt thâm độc nhìn về phía Giản Mạn: “Mày…”.

“Bà nội, con nghe nói mẹ đến Bạch gia thay con xin lỗi”. Giản Mạn cắt ngang lời Tống Giai Nghiêu.

“Mẹ nói tất cả đều là lỗi của mình gây ra, cho nên muốn bù đắp. Không thể để bà nội cảm thấy bà ấy bên trọng bên khinh, thiên vị chị con. Mẹ, không phải mẹ bị mấy người nhà họ Bạch ức hϊếp đó chứ?”.

Hà Như Quân cau mày hỏi Tống Giai Nghiêu:

“Thật?”.

Tống Giai Nghiêu kể lại, vừa đến Bạch gia còn chưa kịp mở miệng giải thích đã bị mẹ Bạch Mạc Dương sai người hầu đánh. Lúc sau bà đưa ra chiếc vòng ngọc quý làm quà tạ tội, nhưng chiếc vòng đã bị đập tan thành từng mảnh.

Tất cả đều là do Giản Mạn, nếu không phải tại con nhỏ đó, tại sao bà phải đi chịu trận, còn mất chiếc vòng trị giá hơn một triệu tệ một cách vô ích thế chứ?

Đúng là tiền mất tật mang.

Hiện tại Tống Giai Nghiêu thật muốn đem Giản Mạn băm thành trăm mảnh. Nhưng lại chẳng làm được gì.

Hôn sự lần này là bà ta quyết định để Giản Mạn thế thân cho Giản San. Hà Như Quân cũng vì chuyện này mà rất tức giận. Tuy ngoài mặt không hề trách mắng bà ta, nhưng lại ngấm ngầm để chú Từ can thiệp vào công việc trong công ty.

Điều đó cho thấy Hà Như Quân không hề tin tưởng bà ta. Nếu lúc này làm gì Giản Mạn, bà ta có thể sẽ mất hết lòng tin của Hà Như Quân và quyền điều hành công ty.

Như vậy tất cả sự nhẫn nhịn mấy năm nay của bà ta sẽ tan thành mây khói.

Tống Giai Nghiêu nghiến chặt răng, nuốt lửa giận vào trong lòng, cười nói với Hà Như Quân: “Mẹ, con không sao. Chỉ cần Bạch gia nguôi giận, con sao cũng được. Mẹ cũng biết đó, từ lúc Mạn Mạn gây chuyện thì Bạch gia đã hủy hết hợp đồng với công ty chúng ta. Con sợ Giản thị sẽ xuống dốc mất”.

Hà Như Quân có chút cảm động, nói: “Là mẹ có lỗi với con, Bạch gia…quá hà khắc rồi”.

“Mẹ, mẹ yên tâm. Con sẽ lo liệu được mọi chuyện, Giản thị là thành quả lao động vất vả của bố và mẹ. Công sức bao năm đều đổ dồn vào nó, con sẽ cố gắng hết sức”. Tống Giai Nghiêu thề thốt đủ điều.

Hà Như Quân gật đầu: “Con thật có lòng”.

Giản Mạn: “….”. Người đàn bà này cũng biết cách khoa trương. Nhưng mà cô đoán đúng rồi, Hà Như Quân chính là điểm yếu của Tống Giai Nghiêu.

“Mạn Mạn, con đỡ mẹ lên lầu được không? Cô ta không biết nặng nhẹ, làm mẹ đau muốn chết”. Tống Giai Nghiêu nhìn Giản Mạn nói, không quên ném cho người làm một ánh nhìn chán ghét.