Chương 2: Cậu ta có bao nhiêu đáng yêu

Trong sân Đinh Minh Sâm có vẻ khác với ngày thường, nhìn chằm chằm đối thủ kín không kẽ hở.

Vương Triết sợ hãi, làm sao hắn có thể đấu lại Đinh Minh Sâm a.

Thu Vũ không có tâm tình xem bóng liền đi xuống, nói với Tống Tâm Duyệt : “Tôi về trước.”

Buổi chiều chuông tan học vang lên, các nam sinh đủng đỉnh tiến vào nhà ăn, Tống Tâm Duyệt cũng khoan thai đi.

Nàng hỏi Thu Vũ: “Ăn cơm không?”

Thu Vũ đứng dậy, hai người cùng đến nhà ăn.

Tống Tâm Duyệt nói: “Cậu nói xem lớp trưởng cùng Lý Yên Nghi rốt cuộc như thế nào?”

Thu Vũ vô vị nói: “Tôi như thế nào biết.”

Hai người bọn họ từ trung học bắt đầu tham gia đoàn nhạc cụ dân gian, mỗi tuần đúng giờ tập luyện, đều có giải thưởng, lại sắp đi tham gia giải cả nước.

Vẫn luôn có không ít đồn đại.

Thu Vũ trước vẫn luôn không tin, Đinh Minh Sâm có động tĩnh gì người biết rõ nhất là nàng.

Bất quá Đinh Minh Sâm hiện tại thích ai, nàng không rõ lắm.

Thầm thở dài, Thu Vũ bưng mâm đồ ăn ngồi xuống, hết buồn bực vì thấy đồ ăn, nàng bắt đầu ăn uống thỏa thích.

Đánh xong cầu lông, bụng quả thực giống cái máy trộn.

Nàng chuyên chú mà ăn thịt kho tàu cùng xương sườn, hai má phình phình, thỉnh thoảng uống một chút cháo, tạm thời đem tâm sự vứt sau đầu.

Vương Triết cơm nước xong bưng mâm cơm đi qua bên người nàng, nói: “Thu Vũ, lượng cơm ăn không nhỏ a!”

Hắn một chút cũng không ý tứ nói to, nhà ăn âm thanh vang rất lớn, nửa nhà ăn đều nghe được.

Thu Vũ trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, hắn không cảm thấy có cái gì lạ, vui tươi hớn hở đi qua, cảm thấy bộ dạng của Thu Vũ thực đáng yêu.

Thu Vũ vội vàng nhìn khắp nơi nhìn xung quanh, nhìn đến Lý Yên Nghi ở nàng đối diện cách bốn năm bàn đang nhìn nàng mỉm cười.

Lý Yên Nghi trước mặt chỉ bày một hộp sữa chua.

Ách, đối lập rõ ràng.

Lý Yên Nghi bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn người đằng Thu Vũ sau đó giơ tay chào hỏi: “Hi"

Giơ tay biên độ cùng khóe môi độ cung vừa lúc hoàn hảo, so với các tiểu hoa đán gần đây không hề thua kém.

Mà người ngồi sau Thu Vũ lại là Đinh Minh Sâm.

Tâm Thu Vũ lại “Lộp bộp” một tiếng, vỡ thành hai đoạn.

Ăn ngấu nghiến nữ tráng sĩ VS không dính khói lửa phàm tục tiểu tiên nữ.

Thế giới này đối với nàng thật tàn nhẫn.

Đinh Minh Sâm nhìn Lý Yên Nghi mỉm cười, giọng nói trong sáng, “Đi trước.”

Lý Yên Nghi ý cười càng sâu, “Chào cậu.”

Ai!

Trở lại phòng học, Vương Triết khẽ hỏi: “Cậu thích ăn thịt đúng không?”

Thu Vũ nói: “Thịt ngon như vậy, ai lại không yêu ăn thịt a.”

Vương Triết liền gật đầu : “Ăn nhiều thịt giúp thân thể hảo, tốt tốt. Cậu xem, mặt cậu đều hồng nhuận a, thật đáng yêu.”

Thu Vũ thở dài: “Cả người tôi chỉ có mặt mới nhìn nổi a.”

“Không không, tôi cảm thấy cả người cậu đều thật xinh đẹp thực đáng yêu.”

Mặt Thu Vũ có điểm đỏ, đương nhiên trong lòng thật cao hứng.

Các bạn học nữ cũng từng khen nàng, nhưng chưa từng có bạn khác giới trực tiếp nói như vậy.

Nàng khiêm tốn nói: “Tôi như thế nào trong lòng tôi rõ nhất bất quá vẫn là cảm ơn.”

Vương Triết nghiêm túc nói: “Thu Vũ, cậu thi đại học xong tân trang một chút, khẳng định là đại mỹ nữ.”

Thu Vũ nghe được vui sướиɠ hài lòng, nhếch miệng cười không ngừng, “Vậy chờ tôi lột xác đi……”

Bỗng có người lấy vở dùng sức chọc bả vai nàng một chút, Thu Vũ quay đầu nhìn thấy Đinh Minh Sâm từ trước đến nay ôn nhuận mà hôm nay giữa mày có tia không kiên nhẫn nói : "Cậu"

Thu Vũ đoán khả năng là nàng nói chuyện ảnh hưởng tới hắn, dù sao hắn cũng là người thích yên tĩnh.

Về đến cửa nhà nàng nhìn thấy Đinh Minh Sâm.

Mặt đối mặt, Thu Vũ liền cười gật gật đầu.

Đinh Minh Sâm đưa lưng về phía đèn đường, mặt mày bị bóng đen che khuất, thấy không rõ biểu tình.

Hai người cùng vào thang máy.

“Cậu gần đây không quá tập trung vào học tập a.” Đinh Minh Sâm nói.

“Tôi quấy rầy đến cậu hả? Kỳ thật chủ yếu là giảng đề, có đôi khi thuận tiện hàn huyên hai câu.” Thu Vũ vội vàng xin lỗi.

Thu Vũ thấy thật là oan uổng, nàng như thế nào lại bị chụp mũ kỷ luật không tốt, liền nói: “Vương Triết rất đáng yêu, có đôi khi nói chuyện tương đối ngây thơ, cho nên tôi liền nói giỡn hai câu. Về sau tôi sẽ chú ý, lớp trưởng.”

Đinh Minh Sâm cười lạnh tanh, “Có bao nhiêu đáng yêu?”

Thu Vũ nghe ngữ điệu của hắn, cảm thâý có gì đó không đúng.

Đinh Minh Sâm tựa hồ bị nghẹn họng.

Liếc nhìn nàng một cái, bộ dạng rõ ràng có chuyện muốn nói, lại nhịn xuống.

Ách, không khí thật xấu hổ.

Thu Vũ liền bổ sung câu: “Tôi biết là hỏi người khác đề sẽ làm cậu mất mặt, con người tôi EQ thấp, về sau sẽ chú ý.”

Đinh Minh Sâm không nóng không lạnh nói: “Còn biết tặng người khác cam, học lõi đời. Tôi giải bài cho cậu hai năm, cũng không thấy cậu cho tôi cam bao giờ.”

Thu Vũ oan uổng nói : “Mẹ tôi không phải thường xuyên đưa trái cây cho cậu ăn sao?

Đinh Minh Sâm không dao động, “Dì là dì.”

“ Tôi với mẹ tôi thì có cái gì khác biệt.”

Hai người sớm đã ra thang máy, ở hành lang nói chuyện một lúc.

*

Đinh Minh Sâm từ thành phố A dự thi trở về, tặng lão sư cùng đồng học một ít quà.

Bên trong có đồ dùng học tập, poster, đồ ăn vặt, tiểu vật phẩm trang sức.

“Lớp trưởng, yêu cậu muốn chết!” Có nam sinh được poster, kích động hô to.

Chủ nhiệm lớp cùng các bạn học bị chọc đến cùng nhau cười.

Đinh Minh Sâm chính là như vậy là người ôn nhuận quân tử.

Bất luận thời điểm nào, mặt mày đều chứa ánh cười, đối người ta nói lời nói ôn hòa khách khí, làm người khác cảm thấy gãi đúng chỗ ngứa.

Ngay cả đối với nữ sinh đưa thư tình cho hắn, hắn cũng thong dong mà tiếp thu, mỉm cười nói câu “Cảm ơn”, cũng không làm người khác xấu hổ.

Thu Vũ mở hộp ra quơ quơ đoán xem là thứ gì.

Bên trong không có gì.

Không phải là trống không đi?

Thu Vũ thấp thỏm, vận may của nàng kém như vậy sao, chẳng phải trở thành trò cười?

Đêm nay mọi người giống như hút khí cười giống nhau, động tĩnh nhỏ liền cười to.

Nàng nếu mở ra không có gì, chắc toàn lớp này cười đến ngày mai đi?

Mở ra vừa thấy, bên trong có một tờ giấy.

Mặt trên viết: “ Cậu tùy ý đề ra một yêu cầu tôi sẽ thỏa mãn.”

Thu Vũ mê hoặc.

Cái quỷ gì? Ai tới thỏa mãn a?

Này không phải tờ giấy bỏ đi sao?

Các bạn học càng tò mò, cầm tờ giấy của Thu Vũ lên đọc.

Có người nói: “Lớp trưởng, Thu Vũ cũng quá thiệt thòi đi?”

Lại có người nói: “Chỉ có thể bắt đền lớp trưởng, nếu lớp trưởng mua về, vậy hẳn là lớp trưởng thực hiện nguyện vọng!”

Mọi người sôi nổi nhìn về phía Đinh Minh Sâm, hắn đón ánh mắt của mọi người, nói: “Có thể. Thu Vũ, cậu nói mong muốn của cậu đi. Tôi nhất định sẽ không cự tuyệt.”