Chương 21

"Phong Diệc," Tịch Dạng lại kêu một tiếng, âm cuối mang theo chút mềm mại, cậu giống như không nghe Phong Diệc nói, tay sờ xuống giữa chân Alpha trước mắt, "Anh không thích em, nhưng thân thể của em còn có thể, anh xem anh có du͙© vọиɠ đối với em."

Phong Diệc nhắm mắt lại, quả thật, cho dù anh hận Tịch Dạng thấu xương, nhưng anh vẫn có khát vọng đối với Tịch Dạng, bất kể là thân thể đối phương hay là tin tức tố.

Loại hấp dẫn phát ra từ bản năng này từng làm cho Nh thống khổ vạn phần.

Nhưng anh vẫn không thể từ bỏ.

Mà loại khát vọng này ngày thường còn tốt, Phong Diệc có thể dựa vào lý trí áp chế, nhưng hôm nay bị cồn ngâm, dục niệm chôn sâu trong hận thì lại trở nên có chút lung lay sắp đổ, hơn nữa anh sắp tới thời kỳ dịch cảm, tin tức tố bất ổn, tự chủ của anh lại bị gọt một phần.

"Đi ra ngoài." Phong Diệc cắn răng nói, tin tức ngọt ngào kí©h thí©ɧ đôi mắt đỏ bừng.

Tịch Dạng lại ôm chặt eo Phong Diệc, vùi mặt vào vai đối phương, lộ ra tuyến sau gáy mềm mại.

"Phong Diệc, cho anh cắn."

Lời mời chủ động của omega cuối cùng vẫn không đổi được cơ hội tiến vào trong nhà.

Tịch Dạng nhìn chính mình bị người dùng lực đẩy ra, cửa bị đóng sầm lại, có chút chán nản đặt trán lên cánh cửa.

“Phong Diệc, anh đừng không cần em.” Cậu nhỏ giọng nói một câu, hốc mắt lại có chút cay đắng.

Mà từ khe cửa truyền ra tin tức tố có tính công kích mãnh liệt của alpha đã biểu thị thái độ của người trong phòng.

Có lẽ là tối hôm qua mới phát hiện nước mắt này là thứ có công năng phát tiết, Tịch Dạng không tiếng động khóc một hồi trong cơn đau đớn khi bị tin tức tố của alpha áp chế, sau đó hít mũi ngồi xổm trên mặt đất.

Thẳng đến khi trời sáng, đến giờ cao điểm buổi sáng đi làm, cửa sau lưng rốt cuộc mở ra lần nữa.

Tịch Dạng đứng lên nhìn bộ âu phục Phong Diệc mới thay, hỏi, "Anh muốn đi làm sao? Không phải nên có ba ngày nghỉ kết hôn sao? Phong thị không cho anh sao?"

Phong Diệc không lên tiếng, chỉ nhìn đôi mắt có chút đỏ lên của Tịch Dạng, sau đó xoay người khóa cửa lại.

Thấy anh không để ý tới mình, Tịch Dạng nhẹ giọng nói: "Phong Diệc, em có chút khó chịu."

Tay Phong Diệc đặt trên ổ khóa thoáng dừng lại.

"Anh có thể cho em một chút tin tức tố được không?" Tịch Dạng tiếp tục nói, cậu vừa mới ngửi qua, hôm nay Phong Diệc đã tiến vào giai đoạn dịch cảm, nhưng tin tức tố lại không tràn ra, hiển nhiên là đối phương đã tiêm thuốc ức chế, nhưng lúc này cậu cũng rất cần tin tức tố của Phong Diệc.

Mùi vị ngọt ngào của thời kỳ phát tình vẫn còn lan tràn trong không khí.

Tối hôm qua Phong Diệc uống rượu xong lại khắc chế chính mình trong kỳ dịch cảm, giờ phút này trong trạng thái thanh tỉnh anh càng thêm thờ ơ, sau khi tạm dừng không thể phát hiện ra, Phong Diệc nghiêng qua Tịch Dạng trực tiếp ấn thang máy xuống phía dưới.

"Đinh - -"

Thang máy vừa vặn dừng ở tầng này, nhận được mệnh lệnh lập tức mở cửa.

Anh muốn đi, Tịch Dạng lại không đuổi theo, chỉ yên lặng nhìn Phong Diệc chậm rãi đi vào thang máy, cho đến khi biến mất không thấy nữa.

Khi đèn trên đỉnh đầu tắt, thang máy bắt đầu chạy xuống, Tịch Dạng cụp mắt lấy di động từ trong túi ra gọi điện thoại cho Tịch Sách, "Tới đón con."

Nửa giờ sau, khi Tịch Sách tìm được Tịch Dạng, Tịch Dạng giống như là mới được vớt ra từ trong nước, trên trán cậu tràn đầy mồ hôi lạnh, lông mày nhíu lại, biểu tình trên mặt thoạt nhìn có chút thống khổ.

Tịch Sách hoảng sợ, vội vàng bấm một dãy số không có trong danh bạ, nói vài câu với đầu kia, lập tức ôm lấy Tịch Dạng vội vàng xuống lầu.

Mà ý thức của Tịch Dạng vào một khắc cha nuôi chạy tới đã hoàn toàn chìm vào trong bóng tối.

Chờ đến khi nghe được âm thanh bên ngoài, sắc trời đã tối, đèn đuốc trên đường mới lên, chính là thời điểm dòng xe cộ như mắc cửi, náo nhiệt ồn ào đông đúc.

Tịch Dạng mở to mắt nhìn nhìn hoàn cảnh xung quanh, sau khi xác định về tới nơi ở một mình của mình, cậu xốc chăn xuống giường, lê dép lê mở cửa phòng ngủ.

Đèn phòng khách sáng lên, trong không khí tràn ngập mùi thức ăn, Tịch Dạng đi vào phòng bếp, vừa lúc đối mặt với người bưng bát đi ra.

"Ha, tỉnh thật đúng lúc, có điều tôi không làm phần của cậu."

Người nói chuyện tên gọi Đại Trạch, là một Alpha vô cùng đẹp mắt, có điều đặt Alpha thế này ở bên trong một quần thể, tướng mạo của hắn quá âm nhu một ít, rất nhiều người vào thời điểm đầu tiên nhìn thấy hắn đều sẽ nhầm hắn thành omega.