Chương 48

----

Ngược lại bà muốn coi thử ngoại trừ con trai mình, còn ai muốn cưới đồ ngốc nhà bà ta chứ, dù sau này Đường gia có năn nỉ bọn họ, bà cũng không đồng ý cửa hôn sự này, đừng mơ tưởng bà đi nịnh bợ Chu Thục Lan.

Chu Thục Lan cũng không muốn có bất kì liên quan gì đến Trịnh gia, nửa ánh mắt dư thừa cũng không muốn nhìn, bỗng có người thấy trong tay các bà xách túi to túi nhỏ, cười hỏi: “Thục Lan, bà mua nhiều đồ như thế là muốn đãi khách quý hả?’’

Vốn dĩ Chu Thục Lan không định trả lời, nhưng thấy mẹ con nhà Trịnh so sánh ganh đua quá, với cả so với Trịnh Hướng Đông thì Tống Hoài Châu ưu tú hơn gấp trăm ngàn lần:

“Không phải khách quý nào đâu, là đối tượng kết hôn của Tâm Tâm nhà tôi, hôm nay là ngày đầu tiên cậu ấy đến.’’

Chuyện hai nhà Đường Trịnh từ hôn mọi người đều biết cả rồi, giờ Đường Tâm có đối tượng mới cũng không có vấn đề gì.

Có người nghe thế lập tức hỏi: “Chúc mừng nha bà, con rể bà là người ở đâu thế?’’

Nói đến con rể, Chu Thục Lan hớn hở nói: “Là người Bắc Kinh chính gốc đó.’’

Nghe được từ ‘Bắc Kinh’, ánh mắt mọi người toát lên vẻ hâm mộ, phải biết rằng Bắc Kinh là nơi hội tụ các vĩ nhân đó. Trong lòng mọi người,người nơi đó đều mang theo hào quang rực rỡ: “Ôi ở Bắc Kinh à? Thế thì ghê nhỉ.’’



Chu Thục Lan cười cười: “Chúng tôi không để ý đến những thứ đó, chủ yếu là nhân phẩm cậu ấy ra sao thôi, bất luận là nhân phẩm hay địa vị công tác đều không kém cạnh ai, hơn nữa đối xử với Tâm Tâm rất tốt, cha mẹ đều muốn con cái mình bình an hạnh phúc sau này mà đúng không.’’

Lời nói này mang theo sát thương, quả nhiên hai mẹ con Trịnh Hướng Đông thay đổi sắc mặt, Trần Xảo Phân mặc tái mét nhưng không nói nên lời.

Chu Thục Lan không phải kiểu người thích khoe khoang, thấy sắc mặt hai mẹ con đó trắng bệt thì vui vẻ chào tạm biệt mọi người rồi đi.

Con rể mới của nhà người ta đến, mọi người cũng hiểu nên không ai chặn lại.

Sau khi Chu Thục Lan rời đi, mọi người thảo luận về con rể Đường gia, vừa hay có một thím đi mua đồ hồi sáng sớm gặp Tống Hoài Châu rồi, nghe thấy anh nói chuyện nên khen ngợi anh mấy câu:

“Hôm nay tôi gặp con rể mới của Đường gia, người không tệ lắm đâu, thân mặc quân trang nghiêm chỉnh, mua một bàn đồ ăn thức uống không có chỗ chất lên luôn đó. Hình như là bình rượu trắng, sữa lúa mạch nguyên chất, đường sữa, đường trắng, bột mì Phú Cường,...’’

Ở thời đại này, quân nhân được lòng rất nhiều người, lại còn là quân nhân ở Bắc Kinh đến nữa, còn chịu chi như thế…Mọi người nghe xong vô cùng hâm mộ: “Mua nhiều như thế, tốn không ít tiền đúng không?’’

“Câu trả lời là không, cậu ấy lấy ra tận mấy tờ đại đoàn kết lận đó, chưa kể đến phiếu mua nữa.”