Chương 3: Bị liếm

Vừa nãy Giản Nịnh còn rất tự tin nghĩ rằng bản thân sẽ không thể nào nổi hứng được, nhưng hiện tại cô đã bị làm thành ra dáng vẻ này, bên dưới vừa ướt át vừa ngứa ngáy.

Cũng không biết có phải Tô Ngang cố ý hay không mà vẫn cứ tách hai cánh hoa của cô ra mãi mà không đi vào trong, huyệt nhỏ nhạy cảm bị gió thổi qua sao lại không ngứa cho được.

Cô muốn khép chân lại cũng không khép được. Bị Tô Ngang trêu đùa như vậy rất khó chịu. Giản Nịnh nghe thấy mấy lời nói phóng túng của anh lại càng khó chịu hơn, cô nỉ non lên tiếng: "Vào đi anh… Đừng đùa em nữa, khó chịu lắm!"

Tô Ngang nghe xong lập tức ấn lên âm đế của Giản Nịnh. Ngón tay thô ráp của anh kích thích âm đế của cô khiến cho Giản Nịnh càng lúc càng ngứa hơn.

Sở dĩ Tô Ngang không nóng lòng cắm vào cô bởi vì anh biết thằng em của anh lớn đến cỡ nào. Huyệt nhỏ của Giản Nịnh còn chưa đủ ướt, nếu như anh cứ cắm thẳng vào sẽ làm Giản Nịnh bị thương, kiểu gì em gái nhỏ của cô cũng bị xé rách.

Nhưng không ngờ huyệt nhỏ của Giản Nịnh nhanh ướt như vậy, thân thể của cô rất nhạy cảm, miệng huyệt hồng hào kia vẫn còn đang phun nước.

Trước khi Tô Ngang với Giản Nịnh đi xem mắt nhau, bà mai đã nói với anh cô chưa từng có bạn trai. Xem ra em gái nhỏ hồng hào, mềm mịn kia hẳn là cô còn chưa tự tay sờ vào.

Tô Ngang nghĩ đây là lần đầu tiên của cô nên cần phải nhẹ nhàng một chút, cho nên anh mới trêu chọc cho cô đủ trơn ướt mới đi vào.

Vậy nên bàn tay to lớn của Tô Ngang mới tiếp tục vỗ nhẹ lên âm hộ của Giản Nịnh. Âm hộ bị anh đánh một cái khiến Giản Nịnh bị kích thích, toàn thân cô khẽ run run.

Cô ngượng ngùng che mặt, nhưng thực ra anh đã cho cô một màn dạo đầu không ngắn.

Tô Ngang nhìn chằm chằm vào nơi non mịn hồng hào của Giản Nịnh vẫn đang phun nước đều đều. Từ chỗ của anh có thể ngửi được mùi hương da^ʍ đãng tỏa ra từ đóa hoa nhỏ. Anh liếm đôi môi khô khốc của mình, mùi hương này vừa ngửi đã không thể chịu nổi, anh muốn liếm láp đóa hoa này.

Cứ thế anh lập tức vùi đầu vào thân dưới của Giản Nịnh, tách hai chân của Giản Nịnh sang hai bên tạo thành một chữ M, miệng anh theo hướng về phía hai cánh hoa áp vào mà mút mát.

Hút lấy da^ʍ thủy đang chảy ra của cô, hương vị thật thơm ngọt.

Thật sự có vị ngọt, tuy rằng không có hương vị gì nhưng anh lại cảm giác như hút được hương vị ngọt ngào, phóng túng. Anh mút âm đế của Giản Nịnh rồi bất ngờ hút một ngụm da^ʍ thủy.

Giản Nịnh cảm nhận được đầu lưỡi của anh đi vào trong, vừa cúi đầu nhìn đã thấy cảnh tượng đáng xấu hổ đó. Tô Ngang đúng là đang vùi mặt vào huyệt nhỏ, cô chỉ có thể nhìn thấy được mái tóc đen bóng của anh.

Miệng anh đặt trên thân dưới của cô không ngừng hút da^ʍ thủy chảy ra. Đầu lưỡi của anh chen vào huyệt nhỏ khuấy động cứ như đang thưởng thức cao lương mỹ vị, giống hệt một mũi khoan thăm dò vào trong.



Giản Nịnh không thể diễn tả được cảm giác này là gì, cô bị kích thích tới chảy cả nước mắt. Thân dưới cực kỳ tê dại, còn đầu lưỡi của anh vẫn liên tục chơi đùa âm đế, làm âm đế ửng hồng vì tụ máu.

Giản Nịnh xấu hổ quá đi mất, bên dưới bẩn như thế lại còn bị anh liếm láp khiến cô càng thêm kích thích hơn. Cô không thể nhìn nổi cảnh này nữa nên dùng hai chân kẹp đầu Tô Ngang lại, giơ tay nắm tóc anh muốn đẩy anh ra.

Nhưng Tô Ngang lại ấn mông cô xuống mà tiếp tục liếm láp trên âm hộ của cô, tốc độc nhanh đến mức không cho Giản Nịnh cơ hội đẩy anh ra ngoài. Phản xạ của cơ thể đang cảnh cáo cô, mấy đầu ngón chân của cô cuộn đứng lên, cô không nhịn được rên lên từng tiếng "a a a" lẳng lơ vô cùng.

Tô Ngang nghe được tiếng rên của cô thì giống như được bơm thêm thuốc tăng lực, càng chuyên tâm nhấp nháp tới mức cả mặt anh đều thấm đẫm da^ʍ thủy.

Lần đầu tiên Giản Nịnh được liếm lại thoải mái như vậy, rất nhanh cô đã đạt tới cao trào, hai chân cô kẹp chặt đầu Tô Ngang phun trào ngay lập tức.

Tô Ngang cũng không ngờ cô lại nhạy cảm như thế, chỉ có vậy đã phun nước, dòng nước ấm từ đóa hoa của cô bắn thẳng lên mặt anh.

Giản Nịnh khóc thật rồi, nước mắt không ngừng tuôn ra xối xả, không biết là cô sung sướng muốn chết hay là xấu hổ muốn chết. Cô thấy Tô Ngang đã ngẩng đầu lên, anh đưa tay rút khăn giấy giúp cô lau mặt khiến cô càng thêm ngượng ngùng.

Tô Ngang nhìn thân dưới của cô vẫn đang chảy nước nhóp nhép làm ướt cả một mảng drap giường, cảm giác lúc này đã có thể đi vào được rồi, đóa hoa nhỏ lúc này đã sũng nước.

Anh đứng ở trước mặt Giản Nịnh cởi quần ra, quần lót của anh đã căng phồng từ lâu. Anh tiếp tục cởi quần lót giải phóng cho người anh em của mình, Giản Nịnh nhìn thấy cậu em phổng phao của anh thì bị dọa mất hồn.

Trước đây cô đã từng xem qua mấy bộ phim người lớn nhưng chưa từng nhìn thấy cậu em nào lớn thế này. Cô nhớ những “thằng nhỏ” mình đã từng thấy trên phim là đã lớn lắm rồi, không nghĩ tới “thằng nhỏ” của Tô Ngang còn lại còn lớn hơn thế, lúc nó cương cứng lên thì thô to giống hệt một cánh tay, cánh tay của cô còn nhỏ hơn cả nó.

Trong vô thức cô có cảm giác hoảng sợ. Người anh em này nhìn không đẹp cho lắm, thật sự là rất xấu xí, vừa hồng hồng lại đen đen, trông cực kỳ dữ tợn, vừa nhìn thấy đã sợ hết hồn, không khác gì một cây gậy cứng cáp.

Giản Nịnh có cảm giác cây gậy cứng ngắc kia sắp sửa đi vào trong thân dưới của mình.

Cô căng thẳng nuốt nước miếng một lần, Tô Ngang ấn mông cô xuống muốn cắm dương vật của anh vào bên trong. Anh đã không thể nhẫn nhịn thêm được nữa, muốn ngay lập tức đi vào hang động nhỏ ấm áp của bà xã. Vừa rồi trong lúc liếm cho cô anh có thể cảm nhận được sự căng chặt bên trong, lúc đầu lưỡi của anh khuấy đảo bên trong vẫn luôn bị vách thịt xoắn xuýt chặt chẽ.

Lỏng lẻo mới khó chứ chặt khít như cô nếu cắm thằng em của anh vào sẽ sung sướng biết bao nhiêu.

Anh đỡ lấy dương vật cọ xát trước miệng huyệt của để da^ʍ thủy của Giản Nịnh bôi trơn cho quy đầu: "Anh vào đây."

Hai chân của Giản Nịnh theo phản xạ tự nhiên thả lỏng. Cô mới nhìn xuống đã thấy thằng em căng phồng của anh đang muốn chen vào, làm Giản Nịnh cảm thấy sợ hãi.

Không biết có phải do cô quá sợ hãi hay không mà cửa huyệt lại thít chặt không muốn cho em của Tô Ngang đi vào bên trong, thằng em của anh cứ như vậy mà mắc kẹt lại đó.



Tô Ngang cứ nghĩ hoa huyệt của Giản Nịnh đã ướt đẫm như vậy là đã có thể đi vào, nhưng thời điểm sắp cắm vào lại mắc kẹt giữa đường, không thể nào đâm vào được, chỉ là phần đầu thôi là đã rất khó chen vào.

Bên dưới vẫn chặt khít, Giản Nịnh đau đến nhíu mày. Cô biết lần đầu tiên chắc chắn sẽ đau nên đã cố gắng chịu đựng, nhưng mà không ngờ tới lại đau đến vậy. Tô Ngang bấu lấy eo của cô đưa quy đầu vào bên trong.

Dương vật vừa thô vừa to của người đàn ông thật sự đang cắm vào khiến Giản Nịnh đau đớn, cô khóc lóc kêu lên: "Đau quá, đừng cắm nữa, em đau lắm!"

Tô Ngang đã định cắm vào nhưng thấy dáng vẻ đau đớn của của cô thì không tiếp tục nữa, thấy cô khóc anh càng không dám làm gì.

Anh đi ra ngoài nhưng không buông Giản Nịnh xuống mà đứng giữa hai chân của Giản Nịnh, nắm hai chân của cô kẹp lại, tự mình cọ xát giữa hai chân Giản Nịnh để giải phóng.

Giản Nịnh khép chân lại, nhìn anh tự mình cọ xát dương vật đến thở dốc thì ngượng ngùng đến mặt mũi đỏ bừng, đúng là lắm trò thật.

Tô Ngang nghĩ đến sự căng chặt kia, lúc này thằng em của anh đang được kẹp giữa hai đùi của cô, không kiên nhẫn được bao lâu thì đã bắn. Dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng sệt phun hết lên trên đùi của Giản Nịnh.

Hơi lành lạnh, có vẻ giống với nhiệt độ bình thường.

Giản Nịnh thấy anh đã bắn xong thì thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Sau đó cả hai đều đi tắm lại rồi thay đồ ngủ, Giản Nịnh mệt mỏi cả một ngày đã buồn ngủ không mở mắt nổi.

Sáng sớm hôm sau Tô Ngang đã ra ngoài chạy bộ, hàng ngày anh ấy đều kiên trì rèn luyện thân thể.

Giản Nịnh cảm thấy hai chân của mình đều rệu rã, không đứng dậy được. Rõ ràng còn chưa cắm vào lại cứ giống như đã cắm vào rồi vậy. Bây giờ nhớ tới dương vật cương cứng của Tô Ngang cô đã sợ đến run rẩy.

Mặc dù nói người chồng bắn sớm thì không tốt nhưng mà dồi dào tinh lực quá thì cũng chẳng xong.

Vừa mới kết hôn ngày đầu tiên mà Giản Nịnh mà đã nghĩ tới chuyện ly hôn, nếu sau này vẫn khó khăn như vậy thì tội gì phải dây dưa.

Mới nghĩ tới chuyện ly hôn xong cô đã nghe thấy tiếng mở cửa, Tô Ngang đã về còn mua đồ ăn sáng cho cô.

Giản Nịnh thấy anh về, cô nghĩ anh chắc cũng sắp phải trở về đơn vị nên hỏi: "Tô Ngang, à ừm, chừng nào thì anh về đơn vị vậy?"