Chương 4: Sau khi kết hôn

Tô Ngang đưa đồ ăn sáng cho Giản Nịnh vừa nói: "Có thể tuần sau anh đi.”

Lúc trước Giản Nịnh nghe nói anh chỉ có thời gian một tuần, sao bây giờ anh nói tuần sau mới đi nhỉ?

Giản Nịnh tò mò hỏi lại: “Không phải lúc trước anh nói chỉ nghỉ được một tuần sao? Bây giờ anh nói tuần sau mới đi, không phải là được nghỉ hai tuần còn gì?"

Tô Ngang vừa đưa sữa đậu nành cho cô vừa nói: “Anh kết hôn nên cấp trên mới duyệt cho nghỉ theo phép kết hôn.”

Lúc này Giản Nịnh cảm thấy hơi bối rối. Cuộc hôn nhân này vốn dĩ là vội vội vàng vàng tiến hành, cứ nghĩ chồng mình kết hôn xong sẽ đi ngay nhưng mà bây giờ anh còn ở lại một tuần nữa. Cô không biết phải sống chung với Tô Ngang kiểu gì bây giờ.

Hơn nữa tối hôm qua hai người còn chưa động phòng xong, anh không vào trong được nên có lẽ sẽ tìm thời cơ thích hợp để nuốt gọn cô thôi. Giản Nịnh vừa gặm bánh bao vừa lúng túng nhìn anh.

Kết hôn xong cô đã trở thành người phụ nữ có gia đinh, Giản Ninh nhất thời chưa thích ứng được. Tô Ngang cũng đang ăn bánh bao, mỗi lần đều cắn từng miếng nhỏ, đây là thói quen được rèn luyện trong quân ngũ, sau khi ăn sáng xong phải đi huấn luyện cho nên đàn ông luôn ăn nhiều hơn.

Giản Nịnh nhớ tới chuyện tối hôm qua vẫn còn cảm thấy xấu hổ, cô nói với anh: "Tối hôm qua em..Em hơi đau, cái đó.."

Tô Ngang nghe cô nói lập tức nhớ lại những hình ảnh tối hôm qua, anh hơi mất tự nhiên giơ tay lên vuốt vuốt tóc: "Không sao hết, là tại anh hơi thô lỗ, sau này quen rồi chắc không thành vấn đề đâu."

Giản Nịnh nghe anh nói tới hai chữ "sau này" nét mặt của cô lập tức căng thẳng, cứ nghĩ tới thằng em thô dài như gậy gộc của anh cắm vào là cô đã thấy đau rồi.

Nhưng mà đã kết hôn rồi thì không thể nào không sinh hoạt vợ chồng. Cô vẫn đủ trơn ướt nhưng vấn đề là quá nhỏ, quả chặt làm anh không thể đi vào được.

Giản Nịnh không muốn nhắc tới vấn đề này nữa, mỗi lần nhắc tới là cô lại có cảm giác thân dưới đau lâm râm.

Tô Ngang ăn uống no nê rồi quay sang hỏi cô: "Hai ngày nay em muốn đi đâu anh sẽ đi với em."

Nói xong Tô Ngang lấy thẻ lương của mình ra đưa cho cô: "Cái này là thẻ lương của anh, chi phí sinh hoạt của anh có đơn vị lo rồi nên không cần dùng tiền lương, em cầm lấy đi."

Lúc trước Giản Nịnh chỉ nói đùa với anh, cô chỉ là muốn xem thử anh sẽ nghĩ thế nào thôi, cô thật sự không có ý muốn anh lấy thẻ lương của anh nên lập tức rút tay về: "Không phải, anh đừng hiểu lầm. Lần trước em chỉ nói đùa với anh thôi, em không muốn lấy thẻ lương của anh thật đâu."

Tô Ngang cầm tay cô lên, nói bằng giọng chắc nịch: "Em cầm lấy đi. Chúng ta đã kết hôn rồi, em là vợ của anh, em không giữ tiền cho anh thì ai giữ đây?"

Giản Nịnh với anh suy cho cùng vẫn còn khá xa lạ, cô nghe anh nói ba chữ "vợ của anh" này cảm thấy không quen tai lắm.



Nhưng Giản Nịnh thấy thái độ của anh nên vẫn nhận lấy thẻ lương. Ăn sáng xong cô chuẩn bị ra ngoài, cô cũng đã xin nghỉ phép vài ngày để lo chuyện kết hôn.

Ngày mốt cô mới đi làm lại, hôm nay Tô Ngang và cô về nhà lại mặt (*), sau khi trở về hai người đi dạo một vòng siêu thị vì Giản Nịnh thích tự mình nấu ăn.

(*) Lại mặt: Cô dâu và chú rể về nhà ba mẹ vợ sau ngày tân hôn.

Thế nhưng Tô Ngang lại không biết nấu cơm. Anh suốt ngày ở trong đơn vị, lúc về nhà lại chỉ có một mình nên chỉ cần ăn uống qua loa cho xong, không cần nấu cơm cũng được.

Giản Nịnh thích tự nấu ăn hơn là đi ăn ở ngoài, thế nên buổi tối cô với Tô Ngang cùng nhau đi siêu thị.

Chỗ hai người ở là một thị trấn nhỏ, gần đây nhiệt độ rất dễ chịu, không nóng không lạnh nên buổi tối cực kỳ thoải mái. Sau khi đi vào siêu thị Giản Nịnh đi tới đẩy một chiếc xe hàng, Tô Ngang theo phản xạ bước tới vòng tay ôm qua eo cô.

Giản Nịnh bị động tác của anh là giật mình, cảm giác được bàn tay của anh thật sự rất lớn, một tay của anh ôm eo cô vậy mà vẫn có thể cầm lấy tay vịn của xe hàng.

Tư thế này có hơi mờ ám, Giản Nịnh bị anh ôm gọn vào lòng, cô đưa mắt nhìn anh. Tô Ngang cao 1m88, thật sự là rất rất cao, Giản Nịnh mỗi lần nhìn anh đều phải ngẩng đầu lên. Tô Ngang thấy cô cứ nhìn anh chằm chằm mới hỏi: "Sao vậy em?"

Giản Nịnh nghe anh hỏi lập tức lắc đầu, cô không thể nói là cô bị dọa sợ, đột nhiên anh lại thân mật như vậy giúp cô đẩy xe hàng đi vào trong siêu thị.

Giản Nịnh đi đến quầy rau củ trước, cô hỏi anh muốn anh gì vì hai người còn chưa hiểu rõ sở thích của nhau. Tô Ngang nói anh không kén ăn, ăn cái gì cũng được.

Giản Nịnh thấy ăn là kiểu người dễ nuôi, nếu anh nói ăn gì cũng được vậy thì cô ăn gì anh đó đi.

Giản Nịnh chợt nhớ ra “bà dì” của mình lại sắp ghé thăm, tháng trước cũng là khoảng mấy ngày này. Băng vệ sinh của cô sắp hết nên muốn đi lấy băng vệ sinh.

Chỉ là cô lại nghĩ nếu như “bà dì” của mình ghé thăm thì Tô Ngang không thể nào làm gì được cô. Lúc này nhớ tới món đồ to lớn kia của Tô Ngang cô vẫn còn cảm thấy kinh hãi.

Giản Nịnh muốn đi lấy băng vệ sinh nhưng lại sợ Tô Ngang nhìn thấy thì không hay lắm nên cô nói anh cứ đi tới mấy gian hàng khác xem còn mình thì tự đi lấy.

Tô Ngang lại nói anh không muốn mua gì cả, chỉ muốn đi theo Giản Nịnh thôi. Giản Nịnh thấy anh muốn đi theo cô mua cái đó thì không được thoải mái.

Nhưng Tô Ngang cứ một hai đòi phải đi theo cô cho bằng được, cô hết cách nên cũng mặc kệ anh.

Mỗi lần “bà dì” của Giản Nịnh ghé thăm đều thăm hỏi rất chu đáo. Cô thuộc nhóm được thăm hỏi đặc biệt hơn, cho dù là ban ngày cũng phải dùng băng vệ sinh ban đêm, thậm chí còn phải mặc thêm quần bảo hộ.

Lúc này cô đang ở quầy hàng lựa chọn, chả hiểu sao lại phát hiện băng vệ sinh ban đêm đều nằm hết trên tầng cao, không biết phải lấy xuống như thế nào. Trong lúc cô nhón chân chuẩn bị với lên thì Tô Ngang đã bước tới nắm tay cô hỏi: "Cái này đúng không?”



Giản Nịnh thấy anh cầm một gói băng vệ sinh xuống thì gật đầu nói đúng. Tô Ngang thấy vậy nên lấy xuống rất nhiều, Giản Nịnh thấy đã đủ rồi.

Sau khi cô lấy thêm mấy món đồ ăn vặt thì đi ra quầy tính tiền. Tô Ngang vẫn cứ nói anh ấy không muốn mua gì nhưng Giản Nịnh thấy lúc thanh toán anh tiện tay bỏ thêm hai hộp bαo ©αo sυ vào xe đẩy.

Cô còn thấy lúc anh đang chọn lựa, có vẻ như muốn lấy loại to nhất.

Lúc tính tiền nhân viên thu ngân nhìn hai người có vẻ cảm khái, có lẽ là do sự phối hợp này khá kỳ lạ, một người mua "áo mưa" còn người kia lại đi mua băng vệ sinh.

Tô Ngang thanh toán xong thì bước ra, Giản Nịnh muốn tự cầm đồ nhưng Tô Ngang lại không cho, anh chỉ cần một tay là có thể cầm hết được đồ rồi.

Trước đây Giản Nịnh không thấy được cái tốt của việc kết hôn chính là lúc đi siêu thị có người đi cùng có thể giúp cô xách thêm đồ. Mỗi lần đi siêu thị Giản Nịnh rất thích khuân cả đống đồ về cho nên lần nào cũng mệt bở hơi tai. Bây giờ có một người đàn ông đi theo giúp cô xách đồ về rồi, rõ ràng là đống đồ trên tay rất nặng nhưng anh vẫn thấy nhẹ nhàng.

Anh thật sự không tốn chút sức lực nào, xách đồ rất nhẹ nhàng.

Giản Nịnh nắm tay anh, cảm nhận bàn tay mạnh mẽ đủ lực của anh.

Tô Ngang một tay nắm lấy tay của Giản Nịnh, tay còn lại thì xách đồ đi xuống lầu. Tô Ngang lái xe trở về, bữa trưa hôm nay đã ăn cơm ở nhà ba mẹ Giản Nịnh còn tối nay Giản Nịnh sẽ nấu cơm cho Tô Ngang.

Tô Ngang có nói mình không kén ăn thì đúng là anh không kén ăn thật, đàn ông vận động nhiều như anh chỉ ăn hai chén cơm lớn là đã càn quét hết đồ ăn. Cơm nước xong xuôi Tô Ngang chủ động nhận nhiệm vụ rửa chén để Giản Nịnh đi tắm, cô tắm xong đi ra thì tới lượt Tô Ngang đi vào.

Giản Nịnh ở bên ngoài chờ anh ra có hơi khẩn trương. Bây giờ cũng không còn sớm, cô không biết anh có muốn làm gì hay không. Chẳng qua là hai người vừa mới kết hôn, ngày nào cũng không làm gì thì sao mà được.

Giản Nịnh chờ Tô Ngang tắm xong thì lấy quần áo của hai người bỏ vào máy giặt, chờ tới lúc giặt xong thì cô đã thấy Tô Ngang đang ngồi trên giường đợi mình.

Giản Nịnh vừa nhìn đã biết là anh muốn làm gì rồi, vừa mới định hỏi anh có phải muốn hay không thì anh đã bế bổng Giản Nịnh lên.

Thể lực của anh cực kỳ tốt, chỉ cần luồn hai tay dưới nách Giản Nịnh đã bế cô ngồi thẳng lên bàn trang điểm.

Giản Nịnh có cảm giác mình chính là một con gà đang ngồi trước mặt anh.

Hai chân của cô bị anh tách ra.

Cô đang mặc váy ngủ, ngón tay của Tô Ngang đã chạm vào quần lót của cô.