Chương 26

Người thi thuật ở sau lưng thao túng người giấy cũng ở thành phố Tấn Hải. Bởi vì rất nhiều chú thuật đều có yêu cầu về khoảng cách, khoảng cách càng xa, yêu cầu đối với người thi thuật càng cao. Giống như người ở huyền môn đấu pháp đều sẽ không chọn chỗ quá xa, Minh San tìm được tung tích của người thi thuật ở khách sạn gần tiểu khu của Viên Hạo Quần.

Nhưng bọn họ đến chậm một bước, người kia đã rời đi, chỉ nhận được một cái tên từ quầy lễ tân.

“Ngô Minh Thị…” Viên Hạo Quần nhắc đi nhắc lại tên này, cau mày tìm trong trí nhớ của mình người phù hợp với tên này.

Minh San: “Thầy đừng nghĩ, giả, thầy nhẩm thêm một lần, cảm thấy giống cái gì?”

“Ngô Minh… Thị… Người vô danh?” Viên Hạo Quần không dám tin: “Nhưng không phải trên chứng minh thư viết sao?”

Bây giờ kiểm tra nghiêm ngặt, ra vào khách sạn đều phải yêu cầu đăng ký tên thật, Viên Hạo Quần căn bản không nghĩ tới người này có thể tạo tên giả.

Minh San: “Người của huyền môn muốn lừa người thường, có rất nhiều thủ đoạn.”

Viên Hạo Quần nóng này: “Vậy phải làm sao bây giờ? Bây giờ tên cũng là giả, chúng ta đi đâu tìm người.”

Minh San: “Nếu không có gì thay đổi, người này chắc là sẽ không lại tìm phiền phức cho thầy. Em đoán đây là người nhận lệnh, chủ nhân thực sự lại là một người khác. Lần đầu tiên người này nhận lệnh đã bị phá thuật pháp, sẽ không tiếp tục. Nếu thầy còn không yên tâm, em sẽ vẽ mấy lá bùa để thầy mang theo bên người, còn lại đặt ở những nơi thầy thường xuyên đến.

“Cũng chỉ có thể làm như vậy.” Mặc dù hắn ta vẫn hơi không cam lòng, nhưng cũng không có cách nào.

Viên Hạo Quần còn chưa điều chỉnh tốt tâm trạng, bên tai đã truyền đến âm thanh nức nở, hắn ta không khỏi chậm bước chân lại, hỏi Minh San: “Cô có nghe được âm thanh gì không?”

Bàn tay Minh San cho vào trong túi, lấy người giấy còn bị trói ra.

Người giấy chỉ có một đôi mắt đen và đôi môi đỏ thẫm, khuôn mặt thon gọn lộ ra vẻ bi thương của con người, môi đỏ mọng cong lên không ngừng run rẩy.

Viên Hạo Quần nhìn thấy nó, tâm trạng càng kém: “Tôi còn không khóc, nó khóc cái gì.”

Cuối cùng người giấy nhịn không được bi thương gào ra tiếng: “Anh thì biết cái gì, hắn ta bỏ rơi tôi, tôi thất nghiệp rồi! Thất nghiệp rồi anh có hiểu hay không!”

“...”

Một vật nhỏ bé như vậy, tâm sự nghiệp lại rất lớn!

Viên Hạo Quần nhìn mặt nó khóc đến vặn vẹo, tâm trạng tốt lên rất nhiều, hừ một tiếng: “Loại công việc gϊếŧ người này, hoàn toàn biến mất mới tốt.”

Minh San nhìn người giấy khóc thút thít: “Thầy, nó không muốn gϊếŧ thầy, nếu không thầy đã sớm chết rồi.”

Viên Hạo Quần: “...”

Người giấy: “Đúng vậy, nhiệm vụ của tôi là hù doạ anh, tốt nhất là làm cho anh mấy tháng không xuống được giường.”

“Mấy tháng không xuống… Từ từ…” Sắc mặt Viên Hạo Quần bỗng nhiên trầm xuống: “Trong trường học quả thật có người mấy tháng không xuống được giường, tôi không biết có phải trùng hợp hay không.” Hắn ta nhìn về phía Minh San.

Minh San suy nghĩ, nói: “Từ Vĩ?”

Viên Hạo Quần nhướng mày: “Cái này em cũng tính ra?”

Chuyện của Từ Vĩ đã xảy ra hai ngày, rất nhiều giáo viên còn chưa biết chuyện này, cho nên chắc chắn không thể truyền đến tai học sinh.”

“Không phải tính ra.” Minh San nói đúng sự thật: “Trong số những người em gặp gần đây, chỉ có thầy ấy là có ấn tượng xấu, hai người đều là quản lý chính, nếu loại bỏ hai người, này có ý gì chứ. Thầy, phòng giáo viên của các thầy gần đây có chuyện gì đặc biệt sao?”

Viên Hạo Quần nhìn thoáng qua ý cười bên khoé miệng của Minh San, nhất thời không biết có phải là cô thật sự không biết hay cố ý hỏi như vậy.

Tâm trạng hắn ta phức tạp nói: “Gần đây đang chọn phó chủ nhiệm.”

“Ồ.” Minh San không cảm thấy thú vị chẹp miệng, chọc chọc người giấy còn đang gào khóc: “Chuyện của Từ Vĩ cũng là ngươi làm?”

Người giấy “ừ” một tiếng, mắt nhỏ liếc xéo Viên Hạo Quần: “Người ta phối hợp hơn anh nhiều, tôi vừa xuất hiện, hắn ta đã lăn từ trên cầu thang xuống, không giống anh!”

Viên Hạo Quần không có tâm trạng đấu võ mồm với nó, hắn ta có hơi không thể tưởng tượng được: “Việc này là người nào đó trong văn phòng làm? Nhưng một chức vụ mà thôi, có cần nhiều hận ý như vậy hay không?”

Minh San: “Thầy cho rằng chỉ là một chức vụ, người ta có lẽ không nghĩ như vậy.”

Người giấy phụ hoạ: “Đúng vậy đúng vậy, không tiến lên cuộc sống còn có ý nghĩa gì chứ.”

Viên Hạo Quần liếc xéo nó một cái: “Không phải chuyện của ngươi.”

Người giấy: “Vậy thì tôi sẽ không nói cho anh biết tin tức người đã uỷ thác cho chủ nhân của tôi… Người chủ cũ tôi đã làm việc.”

Đôi mắt Viên Hạo Quần lập tức sáng lên: “Ngươi biết, mau nói!”

Người giấy trộm liếc nhìn phản ứng của Minh San, nhưng Minh San vẫn không có biểu cảm gì.

Đầu người giấy nghiêng về phía Minh San: “Tôi muốn cô là chủ nhân mới của tôi.”

Minh San không hề lưu tình từ chối: “Tôi không có hứng thú với đồ vô dụng.”

Cô muốn chính là thuật khống chế giấy, đáng tiếc người đó rời đi quá nhanh.