Chương 27

Lần này đổi lại là người giấy nóng nảy: “Hữu dụng, tôi rất hữu dụng! Tôi biết thông cống thoát nước, sửa vòi nước, còn biết thay bóng đèn, nấu cơm, giặt quần áo, mặc dù bây giờ còn không phải rất nhiều, nhưng năng lực học tập của tôi rất mạnh, cô tin tôi!”

Minh San: “...”

Vẻ mặt Viên Hạo Quần cổ quái: “Ngươi học nhiều thứ như vậy làm gì?”

Thế nhưng có hơi xấu hổ, có rất nhiều kỹ năng hắn ta không biết!

Người giấy: “Haiz, cuộc sống không dễ dàng, đa tài đa nghệ. Hai người không biết, quả thật thế giới người giấy chúng ta rất phức tạp, mỗi người giấy đều phải cạnh tranh rất nhiều.”

Dựa theo lời người giấy nói, trong tay chủ nhân kia của nó ít nhất cũng có mấy chục người giấy, nhưng thật sự sử dụng cũng không có mấy cái, chỉ có làm việc mới có thể ăn, không được ăn, linh tính trên người người giấy kia sẽ dần biến mất, từ từ trở thành người giấy bình thường.

“Ngươi ăn thứ gì?” Minh San hỏi.

Người giấy vừa nghe việc này có cửa, đôi mắt nhỏ lập tức tràn ngập chờ mong: “Tôi ăn âm khí, cũng ăn cả sát khí, tôi rất dễ nuôi, tuỳ tiện cho một ít là có thể ăn no.”

Những thứ này đối với Minh San mà nói không phải việc khó, cô nói: “Được, sau này ngươi đi theo ta.”

“A!” Người giấy kích động hét lên, sau khi thất nghiệp lại tìm được một công việc mới, thành công rốt cuộc sẽ dành cho người giấy xuất sắc!

Minh San điểm nhẹ lên người người giấy, sợi dây màu vàng vốn dĩ đang trói chặt người giấy đột nhiên bung ra, cháy thành tro trong không khí. Người giấy ngoan ngoãn chui vào trong túi của Minh San, lộ ra một cái đầu nói với Viên Hạo Quần: “Người muốn đối phó với anh là một người đàn ông, cao hơn ba mươi lần người cao bằng tôi!”

Viên Hạo Quần: “... Ngươi đang miêu tả cái gì vậy?”

Người giấy tiếp tục miêu tả theo phong cách cá nhân: “Đôi mắt và miệng của hắn ta gần giống với tôi, đều cùng một màu, cái mũi như diều hâu!”

Viên Hạo Quần: “...”

Minh San liếc mắt nhìn người giấy một cái, lọc ra những thông tin quan trọng: “Cao khoảng 1m75, có mũi khoằm.”

Trước đó Viên Hạo Quần còn rất cạn lời, nghe Minh San phiên dịch xong, hơi sửng sốt, cảm xúc cả người rõ ràng hạ xuống: “Tôi biết là ai.”

Hứa Đạt, một đồng nghiệp sống chung khá tốt trong hoàn cảnh làm việc, thậm chí có thể gọi một tiếng bạn bè, hắn ta suy đoán rất nhiều người, nhưng duy nhất không nghĩ tới hắn.

Đâm một dao sau lưng còn thâm độc hơn nhiều so với một đòn tấn công trực diện.



Ngày hôm sau kết thúc kỳ nghỉ ngắn, học sinh và giáo viên lần lượt quay về trường học, Viên Hạo Quần đẩy cửa văn phòng ra, tầm mắt trực tiếp dừng trên người Hứa Đạt.

Sau khi đối phương nhìn thấy hắn ta, đồng tử run nhẹ, sau đó mỉm cười chào hỏi với hắn ta, nhưng bàn tay cầm chén trà trong nháy mắt dùng lực rất lớn, Viên Hạo Quần thậm chí có thể nhìn thấy gân xanh nổi lên ở mu bàn tay của hắn. Nếu không có chuyện ngày hôm qua, Viên Hạo Quần chắc chắn sẽ không chú ý đến chi tiết nhỏ này.

Hắn ta đi lên phía trước, treo lên một nụ cười giả: “Đi thôi, đi kiểm tra một vòng quanh trường, giờ này rất nhiều học sinh đã đến.”

Đây là công việc hàng ngày của người quản lý, khi kiểm tra kỷ luật học sinh, trong và sau giờ học, rất ít khi ở văn phòng.

Hứa Đạt cũng không nghĩ nhiều, đi theo Viên Hạo Quần ra ngoài.

Trong thang máy chỉ có hai người, Viên Hạo Quần nhìn con số nhảy lên trên bảng điều khiển, bỗng nhiên nói: “Thật xin lỗi, tôi không thể nằm trên giường mấy tháng.”

Đầu Hứa Đạt ong một tiếng, trong nháy mắt đầu óc trống rỗng, cố gắng để bản thân bình tĩnh lại, hắn gượng ép nở một nụ cười nhạt nói: “Anh nói cái gì vậy… Sao tôi nghe không hiểu.”

Ánh mắt Viên Hạo Quần lạnh lùng: “Tôi ngược lại cũng hy vọng anh nghe không hiểu, đến rừng cây rồi nói.”

Cửa thang máy mở ra, hai người lần lượt đi ra ngoài.

Viên Hạo Quần đi nhanh ở phía trước, Hứa Đạt chạy chậm theo sau mấy bước, vừa đi vừa lấy tay lau mồ hôi trên trán, nhưng những giọt mồ hôi đó giống như lau mãi không hết.

Khi tới rừng cây nhỏ, tóc trên trán Hứa Đạt đã bị mồ hôi làm ướt, kiểu tóc vốn dĩ được xử lý tốt nay đã rối loạn, cả người nhìn rất chật vật.

Trong nháy mắt hắn cẩn thận hỏi thử: “Có phải có người nói gì với anh hay không? Sao hôm nay anh nói chuyện kỳ kỳ quái quái.”

Viên Hạo Quần nhìn dáng vẻ này của hắn rất buồn nôn, trực tiếp nói: “Tôi nói lời thật lòng với anh, tôi không định tranh cử chức phó chủ nhiệm, tôi nhận chức đầu năm, bản thân có mấy cân mấy lượng đều biết.”

Những lời này như mũi nhọn đánh bại hình tượng bình thản luôn duy trì tới nay của Hứa Đạt, ánh mắt hắn lộ ra vẻ mỉa mai: “Anh không tính toán, nhưng lấy quan hệ của anh, sớm có người dọn sẵn đường, anh không cần chuẩn bị cái gì, cũng không cần lo lắng cố gắng lấy lòng cấp trên, cũng không cần cẩn thận duy trì quan hệ với đồng nghiệp, chú của anh là hiệu trưởng, anh còn cái gì phải lo lắng!”

Viên Hạo Quần tức giận chất vấn: “Anh cho rằng chú của tôi sẽ dùng người không khách quan sao, bao nhiêu người nhìn như vậy.”