Chương 28

Hứa Đạt cười lạnh: “Nếu không anh cho rằng phòng ngủ đơn của anh từ đâu mà ra? Trường học cung cấp phòng ngủ cho giáo viên, nhà ở trong đó rất chật hẹp, mỗi người nộp đơn đều phải có công tác trong trường từ một năm trở lên, căn phòng kia của anh vốn dĩ là của tôi!”

Viên Hạo Quần: “Nhưng tôi nghe nói, phòng ngủ này là chính anh huỷ bỏ xin, sau đó lại không ai xin vào ở, mới bảo tôi dọn vào.”

“Anh là người thân của hiệu trưởng, anh muốn tìm phòng ở, tôi đi chiếm phần đăng ký, anh nghĩ như thế nào?”

“Tôi còn muốn biết anh nghĩ như thế nào!” Viên Hạo Quần chỉ cảm thấy không thể hiểu được: “Một gian phòng ngủ mà thôi, anh nghĩ nhiều như vậy, anh có thấy mệt hay không!”

Biểu cảm Hứa Đạt chết lặng: “Đây là quy tắc của nhà trường, từ nhỏ anh được sinh ra ở gia đình khá giả, có cha mẹ gánh vác cho anh, tôi không giống như vậy, xuất thân từ gia đình bình thường, thật vất vả mới vào được trường học này, tôi không muốn tham gia vào việc quản lý học sinh đến già, phòng ngủ tôi có thể cho anh, nhưng chức vụ không được.”

Viên Hạo Quần tức giận bật cười: “Sao trước đây tôi lại không biết, anh lại nguỵ biện giỏi như vậy. Đối phó với “người liên quan” như tôi còn hiểu được, nhưng Từ Vĩ thì sao? Đừng nói với tôi rằng anh ấy cũng có chú là hiệu trưởng.”

Hứa Đạt: “Anh ta tặng quà cho hiệu trưởng.”

“Sao anh biết anh ấy tặng quà cho hiệu trưởng, hai người muốn tặng quà chạm mắt nhau.” Viên Hạo Quần là thuận miệng nói, lại khiến Hứa Đạt nghẹn lại.

Không nghĩ tới, sắc mặt Hứa Đạt đột nhiên cứng đờ, Viên Hạo Quần cảm thấy rất ghê tởm.

Nếu Hứa Đạt là một dòng nước trong hắn ta không có gì để nói, nhưng hắn quả thật là vũng bùn còn ghét bỏ nước của cống thoát bẩn, nhìn thấy người khác đen mà không thấy mình đen.

Lại thêm một sự tra tấn với hắn ta chính là, cách đó mấy bước hắn ta nhìn thấy Minh San ngồi trong đình nhỏ trong rừng cây hóng gió.

Minh San vẫy tay với hắn ta.

Viên Hạo Quần quay đầu lại liếc mặt nhìn một cái, tính khoảng cách giữa hai bên, hỏi cô: “Em đều nghe được?”

Minh San gật đầu: “Thầy định giải quyết như thế nào?”

Viên Hạo Quần: “Lấy phương thức giải quyết của cơ quan, cho dù thế nào, cũng không để cho anh ta làm phó chủ nhiệm.”

Khoé miệng Minh San cong lên ý cười.

Viên Hạo Quần nhìn thấy phản ứng của Minh San, rất vui vẻ nói: “Sắp đến giờ tự học, em nhanh quay lại lớp đi, thầy rất ổn, Hứa Đạt là một người bình thường, anh ta cũng không dám động tay với tôi ở vườn trường.”

Minh San kỳ quái liếc nhìn hắn ta một cái: “Thầy, thầy suy nghĩ nhiều rồi, em tới đây đòi tiền, bao lì xì của đơn hàng này thầy còn chưa đưa cho em.”

Viên Hạo Quần: “...”

Một hồi cảm động đều ném cho chó ăn.

Hắn ta lấy điện thoại ra: “Em tính cái này như thế nào? Thị trường bao nhiêu?”

Minh San: “8000 tệ, thầy đừng chuyển cho em, trực tiếp quyên vào quỹ Thiên Dự.”

“Quyên góp toàn bộ?”

“Vâng.”

Viên Hạo Quần tò mò: “Em nói cái huyền môn kia, người trong đó đều giống em sao, tiền nhận được từ đơn hàng đều quyên góp ra ngoài?”

Minh San lắc đầu: “Không, chỉ có nhân tài lương thiện như em mới làm như vậy.” Quả thật là vì trận pháp công đức này tiêu hao rất nhiều công đức.

Viên Hạo Quần không biết chuyện bên trong, chỉ cảm thấy phương diện này Minh San làm rất ưu tú, hắn ta để tay lên ngực tự hỏi, nếu đổi lại mình ở lập trường kia của Minh San, chỉ sợ bản thân cũng không làm được.

Cho nên khi tra thông tin về quỹ Thiên Dự, thông tức ở trên mạng rất ít: “Minh San, quỹ này giống như vừa mới thành lập, nếu không em quyên góp đến quỹ Trọng Hải, quỹ này rất nổi tiếng, danh tiếng cũng rất tốt.”

Minh San: “Thầy, thứ danh tiếng này không đáng tin cậy, em sẽ không ném tiền cho lợn được hưởng lợi như người.”

Sắc mặt Viên Hạo Quần không tốt: “Quỹ Trọng Hải có vấn đề?” Hắn ta còn quyên tiền vào đó!

Minh San: “Cũng chỉ gần đây thôi.”



Quả thật chuyện này rất gần, cách lời nói của Minh San chỉ khoảng năm sáu tiếng đồng hồ, quỹ Trọng Hải bởi vì bê bối mà lên hot search.

Viên Hạo Quần cảm thấy rất kinh ngạc, khi lướt điện thoại nhìn thấy một hotsearch ngay dưới quỹ Trọng Hải, tiêu đề là “mê tín phong kiến”, trước kia hắn ta chắc chắn sẽ không xem, nhưng bây giờ Viên Hạo Quần khá hứng thú với thứ này, trực tiếp ấn vào, trang đầu là một video ngắn, trong video quay một lá bùa, Viên Hạo Quần nhìn rất quen mắt…

Cùng lúc đó, Phạm Lộ Gia cũng đang lướt điện thoại nhìn thấy hot search này, tức giận nói: “San San, bọn họ đang mắng cậu!”

Minh San cúi đầu nhìn điện thoại không ngừng kêu lên thông báo tin nhắn, bấm mở cửa hàng online: “Tớ biết, đã mắng tới đây rồi.”

[Cửa hàng rác rưởi, đã báo cáo với bộ phận chăm sóc khách hàng!]

[M* kiếp, sao cô không đi cướp tiền đi!]

[Đứa trẻ nhà tôi còn vẽ đẹp hơn cô *mỉm cười*]

[Chủ tiệm, giá bùa có thể rẻ hơn một chút được không? Tôi cảm thấy 250 (đồ ngốc) rất thích hợp với cô.]