Chương 30

Minh San có thể nhớ tới bùa trấn định tâm lý này cũng là vì nguyên chủ, mỗi lần khi đến kỳ thi tháng, nguyên chủ rất khẩn trương, buổi tối hôm trước ngủ cũng không yên, đến ngày thi cũng hoảng hốt, thường xuyên muốn đi vệ sinh, nhưng tình trạng này giống như rất phổ biến ở cao trung Tấn Hải, mỗi lần thi cử, nhà vệ sinh công cộng chật kín người. Đây là một sự tra tấn về thể xác, tâm lý không tốt, khi thi đầu óc sẽ trống rỗng, những kiến thức ban đầu cũng sẽ quên, cầm bút nhưng không thể nào nhớ được đáp án, mỗi lần đều hoang mang rối loạn nộp bài thi.

Bây giờ cô nhận cơ thể này, không còn những vấn đề nhỏ nhặt đó, nhưng có thể sử dụng nó để kiếm ít tiền.

Bùa trấn định tâm lý chỉ dùng một lá, vẽ dễ hơn bùa vui vẻ tăng cường trí nhớ rất nhiều, Minh San vừa nảy ra suy nghĩ đã bắt đầu vẽ, trước khi tắt đèn, cô vẽ được khoảng chục lá.

Bây giờ cô đã có một nhóm khách hàng trung thành, bùa vừa ra mắt, ngày hôm sau đã bị bán hết sạch.

Còn có rất nhiều bạn họ giục cô vẽ bùa, cùng ngày Minh San lại vẽ hơn hai mươi lá, buổi sáng hôm sau khi cùng Phạm Lộ Gia đến căn tin, đã bị Viên Hạo Quần đợi sẵn chặn đường.

Viên Hạo Quần nhìn về phía Phạm Lộ Gia: “Em đi trước, tôi có việc tìm em ấy.”

Phạm Lộ Gia vừa không muốn bỏ lại chị em, vừa không muốn đối diện với áp lực, nhưng cô phát hiện, vốn dĩ vừa gặp Viên Hạo Quần tim đập thình thịch, nhưng bây giờ cô ấy lại thản nhiên đối mặt, cô ấy sờ lá bùa trấn định tâm lý trên cổ tay, quay đầu nhìn về phía Minh San.

Minh San gật đầu với cô ấy, Phạm Lộ Gia mới buông lỏng bàn tay đang nắm tay cô: “Được, vậy tớ đến căn tin chờ cậu.”

Sau đó rất bình tĩnh mà rời đi.

Viên Hạo Quần giống như suy tư gì đó nhìn thoáng qua bóng dáng của Phạm Lộ Gia.

“Thầy, thầy tìm em có chuyện gì vậy?”

Viên Hạo Quần thu lại ánh mắt, nhìn về phía Minh San: “Tôi nghe nói em lại ở trong trường học bán bùa?”

Vừa mới bán một ngày… Minh San rất nghi ngờ có học sinh của giáo viên nằm vùng.

Cô nhíu mày nhìn Viên Hạo Quần: “Thầy lại tới tịch thu bùa của em?”

Viên Hạo Quần ho nhẹ một tiếng: “Không phải, hôm nay tôi tới mua bùa, bùa em mới vẽ gần đây… Bán cho tôi hai lá bùa.”

Minh San: “...”

Viên Hạo Quần cầm theo hai lá bùa trấn định tâm lý rời đi, sau khi quay về văn phòng hắn ta đeo một một lá bùa vào người, lá còn lại nhét vàng trong túi rồi đến phòng hiệu trưởng.

Hiệu trưởng Viên đang đọc báo, thấy hắn ta đi vào vẫy tay cười, ông ấy buông tờ báo trên tay, lấy một túi trà từ trong ngăn kéo ra: “Đây là trà đại hồng bào Ninh Ninh cho chú, cháu cũng nếm thử xem, hương vị lần này còn ngon hơn lần trước.”

Ninh Ninh trong miệng hiệu trưởng Viên là con trai của ông ấy, cũng là chị họ của Viên Hạo Quần, người công tác ở nơi khác, biết cha mình thích trà, mỗi lần trở về đều mang theo một ít.

Viên Hạo Quần thành thật ngồi xuống, nhìn hiệu trưởng Viên pha trà.

Kỹ thuật pha trà của hiệu trưởng Vương rất điêu luyện, cho trà, rót nước… Thời gian đều canh rất chuẩn, hương trà nhẹ nhàng lan toả trong văn phòng cùng với hơi nước, nước trà màu cam vàng trong trẻo, khi uống vào miệng có vị ngọt, dư vị kéo dài.

Chú cháu yên tĩnh uống trà, cũng không ai nói chuyện.

Cuối cùng vẫn là hiệu trưởng Viên phá vỡ sự im lặng: “Trà ngon phải từ từ thưởng thức, không được vội, người cũng giống như vậy.”

Viên Hạo Quần nghe thấy hiệu trưởng Viên nói như vậy, đặt chén trà xuống nói: “Chú, cháu không có suy nghĩ gì với chức phó chủ nhiệm này. Nhưng cháu tưởng dù sao đây cũng là trường học, là nơi dạy học và giáo dục, nhân phẩm của giáo viên ảnh hưởng gián tiếp đến học sinh. Mặc dù bây giờ xã hội vội vàng, nhưng không thể để cho học sinh nghĩ rằng mình chỉ cần có quan hệ tặng quà là có thể có được tương lai rộng mở, họ đều là tương lai của quốc gia chúng ta, nếu dạy học sinh không nỗ lực vươn lên lại luồn cúi khắp nơi, người như vậy đặt vào xã hội, là thất trách của trường học.”

Hiệu trưởng Viên cười: “Cháu đang nói chú sao? Chú nói thật cho cháu biết, phó chủ nhiệm nói rằng trước đó Từ Vĩ và Hứa Đạt có phần cạnh tranh, nhưng bây giờ đã không còn chút nào.” Ông ấy trầm mặt xuống: “Bọn họ ở đây, chú không đồng ý!”

Chén trà trên tay ông ấy nặng nề đặt xuống bàn, thở dài: “Hoàn cảnh chung của giáo dục bây giờ quả thật là… Các giáo viên không chỉ dạy học, mà còn tốn thời gian, sức lực viết luận văn, thi lấy chứng chỉ, thậm chí còn có một số người nịnh nọt để lấy chức danh. Mặc dù chú là hiệu trường, có muốn quản lý, có lòng mà không có sức, nhưng Hạo Quần à, chúng ta là người một nhà không nói hai lời, chú nói cho cháu, nền tảng của người thầy là ở học sinh, dùng chân thành đổi chân thành, bọn nhỏ đều hiểu, cho dù bây giờ không hiểu, sau này cũng biết ai mới là người tốt cho chúng nó…”

Hai chú cháu nói rất nhiều, chờ sau khi rời khỏi Viên Hạo Quần lấy một túi hương ra: “Chú, đây là cháu tìm cho chú, rất có tác dụng đối với chứng mất ngủ, chú mang theo bên người, buổi tối đi ngủ đặt ở bên cạnh gối.”