Chương 31

Hiệu trưởng Viên cầm lấy túi hương ngửi thử: “Đây không phải là mùi hoa oải hương sao? Thím cháu mua gối đầu cho chú cũng là cái này.”

Viên Hạo Quần: “Cái này rất hiệu quả.”

Hậu bối có lòng, hiệu trưởng Viên không nghĩ từ chối, trực tiếp bỏ vào túi áo ngoài: “Được, chờ buổi tối chú thử xem.”

Buổi tối khi đi ngủ, hiệu trưởng Vương đặt túi hương ở dưới gối, vậy mà thật sự một đêm ngủ ngon, ngủ đến khi trời hừng đông!

Những người lớn tuổi như họ thường ngủ mơ rất nhiều, nhưng lần này khi hiệu trưởng Vương thức dậy, ông áy không nhớ bất kỳ giấc mơ nào, chỉ cảm thấy đầu óc rất tỉnh táo và tràn đầy năng lượng, ông ấy lấy túi hương ở dưới gối ra đưa sát vào ngửi: “Thật sự rất có hiệu quả!”

Nhớ tới lời nói trước đó của Viên Hạo Quần, hiệu trưởng Viên cất túi hương vào trong túi giống như bảo bối.



Cùng lúc đó, Phạm Lộ Gia cũng ngồi vuốt ve lá bùa trấn định tâm lý trên tay, đau lòng nói: “Thôi rồi, San San, tớ ngủ không cẩn thận vô tình gãi rách một góc, có ảnh hưởng đến hiệu quả không?”

Minh San nhìn thoáng qua cổ tay của Phạm Lộ Gia, ở mép lá bùa bị rách một mảnh nhỏ, chắc là tối qua Phạm Lộ Gia ngủ không thành thật đυ.ng phải.

“Không có việc gì, chỉ cần không đυ.ng phải phù văn là được.”

Phạm Lộ Gia thở dài: “Sớm biết vậy tớ đã dán một lớp băng dính trong suốt lên trên rồi, vừa chắc chắn lại còn không thấm nước.”

Minh San: “...”

Lúc này cô mới nhớ tới chưa nói cho Phạm Lộ Gia một chuyện: “Quả thật bùa trấn định tâm lý và bùa vui vẻ tăng cường trí nhớ khác nhau, bùa trấn định tâm lý có thể trở thành bùa chú bình thường, có thể mang theo bên người, không cần dán trực tiếp vào da, mà bùa vui vẻ tăng cường trí nhớ là một loại bùa khác, bởi vì lúc ấy tài liệu có hạn, tình huống khá đặc thù, mới để các cậu dán lên người.”

Phạm Lộ Gia: “Bùa đó là cái gì?”

“Bùa ăn đạo.” Minh San phổ cập kiến thức cho cô ấy: “Đạo bùa có một số có thể ăn, trực tiếp nuốt xuống hoặc dùng nước uống.”

“Cái này tớ biết, uống nước bùa sao, nhưng…” Cô ấy liếc nhìn sắc mặt của Minh San: “Tớ nói một câu cậu đừng không thích nghe, mặc dù tớ có hơi tin thứ này, nhưng tớ nghe nói uống nhiều nước bùa đều sẽ đi bệnh viện.”

Minh San gật đầu: “Đó là chuyện bình thường, bởi vì bùa của những kẻ lừa đảo đó đều không phải để uống. Nguyên liệu làm bùa này rất hiếm, lúc trước cũng có rất ít, đa số đạo sĩ đều trực tiếp viết bùa lên đồ vật có thể ăn được, trước kia Chính Nhất Đạo chữa bệnh cho người ta, thích viết phù văn lên bánh in, sau đó đưa cho người bệnh, rất nhiều đạo quan cư trú ở Chính Nhất Đạo đều làm bánh in, tay nghề của đầu bếp phụ trách đều rất tuyệt.”

Phạm Lộ Gia hỏi đến vấn đề mấu chốt: “Nhưng San San, làm sao mà cậu biết được? Tớ nghe giống như bản thân cậu đã từng trải qua vậy.”

Minh San: “...” Cô im lặng trong chốc lát rồi nói: “Tớ xem trong sách.”

Minh San quyết định không nói nữa, dọn dẹp một chút rồi cùng Phạm Lộ Gia rời khỏi phòng ngủ, trước khi đi, ném một quyển sách lên bàn mình.

Chờ sau khi phòng ngủ không còn ai, ngăn kéo của bàn học tự mở ra, người giấy ló đầu từ bên trong ra, cánh tay thon dài đặt lên sách vở, mở quyển sách ra.

Minh San ném xuống bàn là một quyển sách lịch sử, cũng là người giấy yêu cầu, nó lập chí phải là một người giấy có năng lực, nâng cao chức nghiệp của mình, vì thế quyết định bắt đầu từ việc học tập tri thức văn hoá trước.

Lịch sử chính là bước đầu tiên.

Người giấy mở trang thứ nhất ra, ngồi ở trên trang sách nghiêm túc nhìn nội dung bên trên.



Mỗi lần cao trung Tấn Hải kiểm tra cuối tháng xong, tốc độ chấm bài của giáo viên giống như có thể tham gia lấy thưởng, hai ngày đã có kết quả, phiếu điểm cũng phát xuống, dán ở bảng đen phía sau lớp học.

Chủ nhiệm lớp vui mừng, khoé miệng cong lên vẫn không hạ xuống: “Lần kiểm tra cuối tháng này, thành tích của các bạn đều rất tốt, mọi người đều có tiến bộ rất rõ ràng, sau này tiếp tục cố gắng! Lần này, tôi muốn đặc biệt khen ngợi bạn học Minh San…”

Lần này Minh San kiểm tra nằm trong top 5, so với lần xếp hạng thứ bốn mươi mấy lần trước, tốc độ này đặt ở cao trung tuyệt tối có thể coi là truyền kỳ.

Sau khi tan học, lớp học thường náo nhiệt hơn, hầu hết mọi người đều tiến bộ hơn so với trước đây.

Phạm Lộ Gia trực tiếp chạy tới trước bàn Minh San, hai mắt không che được sự vui vẻ: “5000 tệ tới tay, hôm nay tớ mời cậu xem phim, một bộ phim tớ đợi rất lâu mới chiếu.”

“Cậu không quay về nhà sao?”

“Tuần này không về, buổi tối xem phim điện ảnh, ngày mai dạo trung tâm mua sắm, hai chúng ta chúc mừng một chút. À, có phải cậu cũng không quay về nhà không?”

Minh San nhớ tới “nhà” của nguyên chủ kia, lắc đầu, chỗ đó thật sự không có gì đáng để ở.

Phạm Lộ Gia: “Được, vậy quyết định như vậy, đừng tranh với tớ, tớ mời khách.”