Chương 7.1: Đi trên con đường của nữ chính, khiến nữ chính không còn đường mà đi

Lạc Dạ Hàn không hề liếc nhìn cô, tiếp tục rót nước, không tiếp lời cô.

Tô Thiên Duyệt quen bị anh ngó lơ, không những không ngượng gạo, vẫn nhắc nhở anh: “Ấy chà, nước tràn mất rồi!”

Lạc Dạ Hàn dường như định thần lại, lập tức đóng vòi nước lại, nhưng động tác bình tĩnh tự nhiên, dường như anh không hề cảm giác bị bỏng khi nước nóng tràn ra khỏi cốc.

Sau đó cuối đầu từ từ đóng nắp bình nước.

Tô Thiên Duyệt đứng bên chờ đợi anh, đồng thời thầm thở dài trong lòng: Quả nhiên là một tên điên rồ, ngón tay bị nước nóng làm bỏng mà hắn không phản ứng gì cả!

Trong một khoảnh khắc, cô dường như nghĩ ra điều gì đó, lúc này có linh cảm có thể hoàn thành nhiệm vụ tiếp theo.

Vì vậy Tô Thiên Duyệt giả vờ vô tình va vào tay Lạc Dạ Hàn đang cầm cốc nước, nắp bình còn chưa vặn chặt, một ít nước nóng từ túi trà tràn ra ngoài, để lại một vũng vết bẩn trên áo sơ mi trắng của anh ta.

“A, xin lỗi xin lỗi, em không phải có ý!” Tô Thiên Duyệt vừa xin lỗi, vừa cầm lấy khăn giấy lau cổ áo sơ mi của anh.

Chỉ là vừa chạm vào, trong lòng cô thầm gào thét.

Trời ơi, dáng người của nhân vật phản diện vốn đã rất đẹp rồi, không ngờ chạm vào còn tuyệt hơn nữa! Dù chỉ cách nhau một lớp vải nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được kết cấu và sức mạnh của các cơ bên dưới!

Ngay khi cô đang suy nghĩ về điều đó, một bàn tay to lớn đã vươn ra và nắm lấy cổ tay cô một cách thô bạo, ngăn động tác tiếp theo của cô.

Tô Thiên Duyệt hoảng sợ ngước mắt lên, và bắt gặp một đôi mắt sâu như biển, dường như có những con sóng đen ẩn giấu dưới mặt biển tĩnh lặng.

Tiếp sau đó, Lạc Dạ Hàn cầm lấy khăn lấy trên tay cô, tự mình lau đi vết nước.

Tô Thiên Duyệt vô tình liếc nhìn, và tìm thấy một vết thương trên cánh tay anh ta giơ lên. Lớp vảy trên vết thương còn đỏ tươi, chắc là không lâu sau khi bị thương.

Nhưng hiện giờ trọng tâm không phải ở chỗ này, mà là hoàn thành nhiệm vụ giao bữa sáng do hệ thống giao cho, vì vậy cô thừa dịp tiết lộ luôn mục đích thực sự của mình: “Từ hôm nay mỗi ngày em đều đưa bữa sáng cho anh xem như đền bù nha?"

May nhờ có Anh Mộng Tuyết, cô chỉ cần mô phỏng theo thôi.

Động tĩnh của cô và anh cũng không nhỏ, xung quanh đám sinh viên đều nhìn sang chỗ hai người, ngay cả Âu Dương Hiên đang tranh luận cùng Anh Mộng Tuyết cũng bất giác liếc nhìn qua.

Cảnh Hạo chọc chọc cánh tay Âu Dương Hiên từ bên cạnh, nháy mắt tán gẫu: “Nhìn thấy không, Tô Thiên Duyệt thực sự sử dụng cùng một chiêu trò cũ với Lạc Dạ Hàn, điều này hoàn toàn giống với lý do Anh Mộng Tuyết đưa bữa sáng cho cậu! Vì vậy, theo như tớ thấy cô ấy thực sự đang cố gắng khıêυ khí©h cậu..."

Âu Dương Hiên lạnh mặt cảnh cáo: “Tôi đã nói rồi, tôi không có hứng thú đối với bất cứ mục đích gì của cô ta!”

Nói xong cũng không cùng Anh Mộng Tuyết tiếp tục tranh luận, lửa giận tựa hồ cũng đã lắng xuống một ít, trực tiếp đi thẳng vào trong lớp học tiếp theo.