Chương 8.1: Bản thân thả thính người ta mà không hay biết

Mua xong băng cá nhân, Tô Thiên Duyệt nhanh chóng chạy về.

Tiết tiếp theo vẫn học trong lớp học đó, khi cô quay trở về Lạc Dạ Hàn đang đứng trên hành lang nhìn khung cảnh dưới lầu.

Vì là giờ nghỉ giải lao nên có rất nhiều người đứng bên cạnh anh, nhưng anh lại lạc lõng với khung cảnh xung quanh, tấm lưng mảnh khảnh toát lên vẻ lạnh lùng cô độc.

Tô Thiên Duyệt hít một hơi thật sâu, đến gần đưa miếng băng cá nhân sau lưng cho anh: "Lạc Dạ Hàn, em phát hiện cánh tay của anh bị thương, vì vậy em chạy ra ngoài mua cho anh."

Lạc Dạ thu hồi tầm mắt ngắm cảnh phía xa xa, quay đầu nhìn lại, ánh mắt khó dò rơi vào trên gương mặt cô, khàn giọng chậm rãi thốt ra hai chữ: "Vì sao?"

Tô Thiên Duyệt sững sờ một lúc, cô không biết vừa rồi mình đã chọc anh không vui ở đâu, luôn cảm thấy tâm trạng anh không tốt, nghĩ rằng trong thời gian tới anh sẽ không nói chuyện với cô nữa.

Không ngờ nhân vật phản diện tích chữ như vàng vậy mà lại mở miệng, thậm chí còn mở miệng tra hỏi cô. Vì vậy, cô nhanh chóng nắm lấy cơ hội để thể hiện tấm lòng của mình: "Bởi vì... anh là nam thần của em, chính vì là vết thương trên người anh, trong lòng em rất đau! Nếu được, em tình nguyện thay anh gánh chịu nỗi đau đớn này! "

Lạc Dạ Hàn lại nhìn chằm chằm vào mắt cô, ánh mắt đó giống như một tia sáng sắc bén, dường như có thể chiếu thẳng vào tận sâu trong trái tim cô.

Trái tim của Tô Thiên Duyệt run lên khi cô nhìn thấy đôi mắt của anh, nhưng cô vẫn hít một hơi thật sâu và kiên trì nhìn anh.

Những người xung quanh lại bắt đầu chỉ trỏ vào họ, Tô Thiên Duyệt đột nhiên nghĩ anh ấy vừa rồi không vui, chẳng lẽ là bởi vì những lời đàm tiếu của những người này sao?

Vì vậy cô dùng khát vọng mãnh liệt sinh tồn nói thêm một câu: "Em thề, em tuyệt đối không vì để kí©h thí©ɧ Âu Dương Hiên mới đối tốt với anh, em chỉ là muốn kết giao với anh mà thôi!"

Với tính cách xa cách như nhân vật phản diện, không cách nào chịu đựng được việc bị cô lợi dụng làm công cụ kí©h thí©ɧ Âu Dương Hiên, cũng là điều dễ hiểu. Mặc dù cô không chắc liệu anh có phớt lờ cô vì điều này hay không, nhưng giải thích thêm cũng không mất tổn thất gì.

Ngay sau đó, cô cảm giác được Lạc Dạ Hàn ánh mắt từ trên mặt nàng chuyển đến miếng băng cá nhân trên tay cô, ánh mắt hơi híp lại, tựa hồ đang suy nghĩ gì đó.

Cũng trong lúc này, Tô Thiên Duyệt nhìn thấy Anh Mộng Tuyết từ đầu hành lang bên kia đi về phía họ, trên tay cô cầm một thứ tương tự như băng cá nhân.

Đầu óc cô nóng lên, cũng không quan tâm gì nữa, trực tiếp nhét băng cá nhân vào trong lòng bàn tay Lạc Dạ Hàn: “Dù sao em cũng đã mua rồi, anh nhận lấy đi, em chưa bao giờ mua cái này cho Âu Dương Hiên. Anh là người đầu tiên đó!"

Cô nói xong, không cho anh có cơ hội từ chối, xoay người chạy về lớp học.