Chương 9.1: Dạy nữ chủ Mary Sue cách làm người

Lúc này, trong bếp có tiếng cãi vã, âm thanh đó là âm thanh của mẹ của Anh Mộng Tuyết Vương Bình Quyên và quản gia Tô, má Chu. Tô Thiên Duyệt lập tức đi tới để tìm hiểu tình hình: "Má Chu, chuyện gì vậy?" Má Chu chỉ vào hộp cơm trong tay Vương Bình Quyên và phàn nàn với cô: "Cô chủ ơi, bà ta đã dùng hộp cơm để lấy đi một ít đồ ăn tối của cô và thiếu gia, vừa mới bị ta nhìn thấy..."

Nhìn thấy Tô Thiên Duyệt, Vương Bình Quyên lập tức có sức bác bỏ má Chu: "Tôi đã nói với cô rồi trước đó cô chủ cho phép tôi làm thế! Cô không tin tôi, bây giờ có thể tự mình hỏi cô chủ xem có phải như vậy không !"

Tô Thiên Duyệt cẩn thận nhớ lại cốt truyện, Vương Bình Quyên này là người hầu của Tô gia, người phụ trách nấu ăn, và kỹ năng nấu ăn của cô ấy rất tốt, hợp với khẩu vị của nguyên chủ. Ngoài ra, nguyên chủ thấy bà và Anh Mộng Tuyết là cô nhi quả phụ nên đề nghị lấy đi những món đồ ăn mà Tô gia ăn không hết, dù sao vứt đi cũng rất lãng phí.

Không ngờ, Vương Bình Quyên lấy đồ ăn đi ngày càng quen tay, bà ta cứ mỗi lần nấu ăn đều cố tình nấu nhiều hơn một chút, như vậy sẽ có đồ thừa mang về mỗi ngày. Cuối cùng, cô ấy ngay khi đồ ăn được nấu xong dứt khoát lấy đi lượng thức ăn mà bà ta muốn.

Nghĩ đến đây, Tô Thiên Duyệt nghiêm mặt nói với Vương Bình Quyên: "Dì Vương, cháu đã nói rằng dì có thể mang đồ ăn thừa đi, nhưng trước khi bữa ăn được phục vụ, dì đã tự ý quyết định chia thức ăn của chủ nhân. Đây có đúng quy củ hay không?”

Vương Bình Quyên không ngờ nàng lại nói như vậy, không khỏi sửng sốt.

Vì trước đây Tô Thiên Duyệt đã chiếu cố bà và Anh Mộng Tuyết rất nhiều, điều này khiến bà cảm thấy bản thân khác với những người hầu khác trong Tô gia, và nói chuyện cũng tự tin hơn.

Vì vậy, cô vội vàng biện hộ: "Cô chủ à, nhưng những phần ăn này rõ ràng là quá nhiều đi, đến lúc đó chắc chắn sẽ không ăn hết được, tôi gói ghém trước cũng không sao, dù sao phần còn lại đồ ăn bị người khác gắp qua, không đảm bảo vệ sinh..."

Tô Thiên Duyệt tức giận cười: "Nếu khẩu phần rõ ràng nhiều thế, thì đó là vấn đề của trong phòng bếp do dì phụ trách. Dì không thể cố tình bỏ nhiều nguyên liệu hơn chỉ để lấy đồ ăn cho mình. Hơn nữa, nhà chúng tôi còn có những bữa ăn khác cho người hầu. Dì không phải là ăn không no, không cần làm như vậy."

Vương Bình Quyên bị nàng nói nói không nói nên lời, chỉ có thể xấu hổ cúi đầu xoa xoa tay. Đúng vậy, đồ ăn Tô gia chuẩn bị cho người hầu không tệ, nhưng đồ ăn người hầu ăn không thể so với đồ ăn của chủ. Bà ta đã quen ăn đồ chủ nhân ăn, miệng cũng trở nên kén ăn hơn, tự nhiên không muốn quay về ăn cơm người hầu.

Khi bầu không khí đang ngượng ngùng khó xử, trong phòng khách lại có tiếng sứ vỡ, sau đó Anh Mộng Tuyết nhỏ giọng nói: "A, cái bình... Tôi, tôi không phải cố ý làm vỡ cái bình đâu!" Tô Thiên Duyệt, má Chu và Vương Bình Quyên không tiếp tục nói về chủ đề trước đó nữa, mà vội vã chạy đến chỗ tiếng động.