Chương 22: Một con ốc sên màu đen

Thích! Nguyễn Mông gật đầu lia lịa, đáng tiếc là cậu không thể nói được và cũng không thể biến thành con người!

"Ta sẽ tặng nó cho mi," Khương Cung nói, "Miễn là mi muốn, ta đều sẽ tặng cho mi."

Nghe Khương Cung nói một cách dứt khoát, Nguyễn Mông cảm thấy kinh ngạc, sau đó cậu trở nên phấn khích, cậu cũng sẽ có một chiếc trực thăng riêng! Nhưng ngay sau đó Nguyễn Mông lại trở nên buồn bã, bởi vì mặc dù có được trực thăng, cậu cũng không thể lái nó.

Cảm xúc thay đổi nhanh chóng, vui buồn cuộc sống chính là vậy.

Dù phấn khích nhưng Nguyễn Mông cũng không thể cưỡng lại tiếng gọi của Chu Công, nhắm mắt ngủ say.

Khương Cung nhìn nó với ánh mắt dịu dàng, đặt nó lên bàn làm việc trước mặt mình, sau đó bắt đầu làm việc.

Trần Thần đã sớm biết tin Khương tổng đến công ty, cũng nghe nói ngài ấy mang theo một con vật cưng đi làm. Anh đoán rằng Khương tổng hẳn là đã trò chuyện với con ốc sên xong rồi, lúc này mới cầm tài liệu đến gõ cửa. Ngoài tài liệu, anh ta còn mang theo một con ốc sên màu đen.

"Khương tổng, tôi nghe nói ốc sên sống cùng đồng loại sẽ tốt hơn một chút. Đây là ốc sên tôi mua tối qua ở cửa hàng thú cưng, có thể cho nó bầu bạn với con ốc sên của ngài được không?" Trần Thần rụt rè lấy ra chiếc bình thủy tinh trong tay.

Con ốc sên anh ta mua có màu đen như ngọc trai, khá đẹp.

Con trai, phải cố gắng nhé! Mày sắp được gặp Thái tử gia của Khương thị chúng ta đấy! Ba ba của mày lcó được thăng chức tăng lương hay không là hoàn toàn phụ thuộc vào mày!

Khương Cung híp mắt đánh giá con ốc sên bé xíu trong bình, thật xấu xí, không bằng một phần mười nhóc con nhà hắn. Thầm nghĩ nó cũng sẽ chướng mắt con ốc sên kia, thôi thì miễn cưỡng làm người hầu cũng được.

Vì vậy, Khương Cung hờ hững gật đầu, mở cửa tầng một của biệt thự, để Trần Thần thả con ốc sên đen của anh ta vào. Tầng một của biệt thự được ngăn cách với tầng hai bằng tấm kính dày, con ốc sên ở tầng một sẽ không thể lên tầng hai quấy rầy Nguyễn Mông.

Con trai cuối cùng cũng được tranh đua một phen, Trần Thần lúc này mới lấy ra tài liệu mang đến.

"Khương tổng, đây là thiệp mời dự tiệc của Hách Liên gia, đại thọ 70 tuổi của lão phu nhân, ngài có đi không?"

Khương tổng trong truyền thuyết xuống núi, tầng lớp thượng lưu ít nhiều đều nghe tin, tìm cách muốn gặp mặt vị nhà giàu số một này để tạo mối quan hệ.

Hách Liên gia? Khương Cung híp mắt, hắn đã nghe qua về gia tộc trăm năm này. Gia tộc Hách Liên có thế lực mạnh mẽ, nhưng lại là một gia tộc bảo thủ, quy củ nghiêm ngặt, mang đậm tư tưởng phong kiến xã hội xưa.

Đối với loại gia tộc này, Khương Cung luôn không có hứng thú, với địa vị hiện tại của Khương gia hắn không cần hạ mình giao tiếp với những người đó. Nhưng... Khương Cung nhìn nhìn con ốc sên trong tay, con ốc sên của hắn thích đồ quý hiếm, mà để chuẩn bị cho nó thì hắn phải tiêu rất nhiều tiền.

"Từ từ, cậu đợi tôi một chút" Khương Cung bưng con ốc sên đang ngủ gà ngủ gật trong biệt thự thú cưng lên, đặt vào phòng nghỉ, sau đó mới tiếp tục nói chuyện với Trần Thần.

Bên phòng nghỉ lại là một cảnh tưởng khác, chỉ có thể nói Trần Thần vẫn là yên tâm quá sớm rồi, con ốc sên đen kia hoàn toàn không ngoan ngoãn, yên tĩnh như nó thể hiện. Nó cực kỳ bá đạo và hung hăng, thậm chí còn cao ngạo hơn cả Thái tử gia Nguyễn Mông của chúng ta. Khi vào biệt thự, nó nhìn thấy Đại Hắc to lớn liền trào phúng.

“Con ốc sên từ trại chăn nuôi kia, cút xa ta ra một chút, đừng đến gần tao! Mẹ tao nói ở gần những con ốc sên nhà quê sống trong trại chăn nuôi thì cũng sẽ bị lây nhiễm sự quê mùa!”

Đại Hắc mờ mịt nhìn con ốc sên đen với đôi mắt nhỏ, con ốc sên mới tới nói cái gì vậy a, cái gì mà quê mùa.

Con ốc sên đen lười quan tâm đến Đại Hắc ngốc nghếch, nó mấp máy cái bụng to tròn và bò lên tầng hai. Khi nó ở trên tay thú hai chân, nó có thể nhìn rõ ràng rằng tầng hai và tầng ba của biệt thự này đẹp nhất, nó muốn lên tầng hai và tầng ba.

Tiến lên!

Con ốc sên đen hùng hổ bò lên, nhưng khi nó bò lên cầu thang lại bị một tấm kính pha lê trong suốt chặn lại, tức giận đến mức chửi ầm lên. Đại Hắc chậm chạp cuối cùng cũng hồi hồn, nó nhanh chóng bò đến và hét lớn: "Đừng đập vào kính, đừng chửi nữa, Nguyễn Mông đang ngủ! Cậu mau câm miệng a!"

“Phi! Tao chính là muốn chửi!”

“Con ốc sên mặt trắng kia, mau cho tao lên!”

Nguyễn Mông bị đánh thức, tỉnh lại từ cơn mê mang liền nghe: “Ở trên lầu đẹp như vậy, tao muốn ở đó”

Đầu cậu còn mơ màng chưa kịp phản ứng, nghe vậy chỉ mở to hai mắt nhìn xuống lầu, theo phản xạ hỏi: “Dựa vào cái gì?”

Con ốc sên đen kia ưỡn mình trả lời: “Tao là hoàng tử, là con trai của thú hai chân, chỉ có tao mới xứng ở trong căn biệt thự đẹp như vậy.”

Nguyễn Mông ngốc ngốc, theo bản năng hét lớn: “Hoàng tử? Tôi đây là người nối nghiệp xã hội chủ nghĩa còn chưa nói gì! Tôi còn là đảng viên nữa đấy!”

“Đồ ngốc nhà mi từ đâu tới thì về lại đó đi, đồ đen thui”

Tác giả có lời muốn nói: Nguyễn Mông: Mi là cái thá gì chứ?