Chương 24: Hôn gián tiếp

Nguyễn Mông đang vui vẻ vô cùng, không phát hiện ra hai con ốc sên bên dưới đã ngừng lại. Khi cậu phát hiện ra, liền nhìn thấy hai con ốc sên đang ngây người. "Đại Hắc, Hắc Toàn Phong, làm sao thế!"

Đại Hắc ngốc nghếch nói: "Nguyễn Mông, ngươi ~ đẹp ~ đẹp ~ quá ~ nha ~"

Hắc Toàn Phong cảm thấy xấu hổ, "Hừ!"

Thôi được rồi, con ốc sên này chỉ là đứa ngốc dễ ghen tị thôi. Sau đó, Nguyễn Mông liền hỏi Hắc Toàn Phong vì sao nó lại ở đây. Con ốc sên đen này vì bản thân đã đắm chìm trong vẻ đẹp của Nguyễn Mông đến thất thần, nên cảm thấy xấu hổ và giận dữ, không muốn trả lời.

Đồ hư hỏng, còn dám giận dỗi!

Không nói thì thôi, cậu cũng không hiếm lạ!

Sau đó, ba con ốc sên an tĩnh, miễn cưỡng giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Cho đến khi Khương Cung và Trần Thần đến, thấy Trần Thần trong tay cầm một chiếc bình thủy tinh nhỏ, Nguyễn Mông lập tức biết ai đã mang con ốc sên đen này đến. Ôi, hóa ra Hắc Toàn Phong của anh ta!

"Khương tổng, thứ Sáu này tôi sẽ đúng giờ đến đón anh." Trần Thần nói với Khương Cung.

Khương Cung gật đầu, đi về phía biệt thự, đưa tay lấy con ốc sên đen ra khỏi bình và đưa cho Trần Thần, sau đó đi lên lầu hai để xem Nguyễn Mông, thấy cậu vẫn khỏe mạnh, vẻ mặt lạnh lùng của hắn dịu đi một chút.

"Đúng rồi, cậu đi sắp xếp một đội xây dựng." Anh ta bỗng nhiên ra lệnh.

Trần Thần đang bỏ con ốc sên đen vào bình thủy tinh, nghe vậy liền hỏi đội xây dựng sẽ làm gì. Khóe miệng Khương Cung nở nụ cười nhạt, hắn bưng biệt thự đi về phía cửa sổ sát đất, chỉ vào chiếc máy bay tư nhân trên đài truyền hình và nói: "Ốc sên của tôi thích chiếc máy bay đó, tôi đã hứa sẽ tặng nó cho nó, đương nhiên phải trang trí lại nơi đó."

Trang trí lại? Không cần hỏi, Trần Thần cũng đã hiểu, ông chủ của hắn lại bắt đầu rôi!

Thật là fan cuồng!

Trần Thần bên trong khóc ròng, nhưng ngoài mặt trầm ổn: “Đã rõ Khương tổng”

Hắc Toàn Phong trong bình thủy tinh: “!!!”

Máy bay!

Con ốc sên kia thế mà lại có máy bay tư nhân!

Nó nhìn Nguyễn Mông đang nằm bò trong biệt thự, ánh mặt trời vẫn đang chiếu vào thân hình, nó và mình như ánh sáng và bóng tối, như ở hai thế giới.

Khoảnh khắc này, Hắc Toàn Phong liền minh bạch: Tình yêu này tôi trèo cao không nổi.

Con ốc sên đen bất động, Trần Thần nhìn dáng vẻ đó của nó có chút lo lắng, vừa lo nó bị bệnh vừa lo tính khí của nó sẽ làm ốc sên của Khương tổng ghét, thầm suy nghĩ có nên mua thêm con khác.

May mà lúc này Nguyễn Mông bỗng nhiên nhìn về phía Hắc Toàn Phong, mới làm cho Trần Thần bỏ qua ý định này.

Hắc Toàn Phong đáng thương, vừa mới bị đả kích tinh thần vừa không biết bản thân suýt chút nữa bị thất sủng.

“Ha ha ha! Hâm mộ chưa, ghen tị chưa?” Nguyễn Mông hớn hở.

Khương Cung thật sự quá tốt rồi, nói muốn có máy bay thì hắn liền cho, cho dù cậu không phải con người, không lái được nhưng như vậy thì sao, trên đó có ảnh của cậu, nhìn là biết đó là máy bay của cậu.

Đại lão quả nhiên vừa đẹp vừa phóng khoáng, nhất định phải khen thưởng hắn, Nguyễn Mông vô cùng cao hứng.

Mình nhất định sẽ bôi thêm nhiều dịch cho hắn, một ngày ba lần. Sau một hồi suy nghĩ, cậu cũng chỉ có thể làm như vậy.

Thế nên vào giờ nghỉ trưa, Nguyễn Mông bắt đầu náo động, liên tục bò về hướng Khương Cung, điều này làm hắn chú ý, chỉ có thể đem cậu thả ra.

Nghĩ đến hành vi tối hôm qua của nó, Khương Cung trực tiếp để nó lên mặt mình.

Chúng ta đúng là tâm linh tương thông, ốc sên nhỏ kích động không thôi, bụng đột nhiên thả lòng nên mất đà ngã lăn vòng. Chờ cậu dừng lại mới phát hiện, bản thân đang nằm trên một nơi mềm mềm, có chút hồng, còn có cảm giác lành lạnh.

Nguyễn Mông: ????

Đây là môi của đại lão?

Hiện tại vỏ của cậu đang dán vào môi hắn, bốn bỏ lên năm chính là đang gián tiếp hôn môi?

A a a a a!! Cậu hôn đại lão!

Cậu vậy mà hôn đại lão!

Nguyễn Mông chấn kinh, không tiếng động hét.

Nhanh chóng bò qua nơi khác, nhưng vì quá mức khẩn trương nên ngã lại vị trí cũ, mà lúc này thay vì là phần vỏ thì là đầu cậu tiếp xúc với môi, một nụ hôn thật sự.

Nguyễn Mông: “!!!”

Cậu ngẩng đầu, cho dù bản thân hiện tại là một con ốc sên nhưng cậu phảng phát cảm nhận được mặt mình đỏ bừng, toàn thân đều nóng lên.

Cậu có tội, ô ô ô, cậu vậy mà hôn đại lão, cậu vậy mà cướp đi nụ hôn đầu của hắn.

Nóng đến mơ màng, con ốc sên đang áy náy tỉnh táo lại. Trong lúc mơ mơ màng màng, trong đầu cậu vậy mà có một suy nghĩ đại nghịch bất đạo, miệng đại lão vậy mà rất ngọt!

Tác giả có lời muốn nói: Nguyễn Mông: Tôi ô uế a~